Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 9.3.
Trời đã tối, xung quanh mù mịt, tôi nằm trên lưng Hắc Linh, tay ôm bụng, bất động. Bạch Linh đưa Lan Lăng Vương và Tiêu Lạc Vân bay ngay sau lưng chúng tôi, trong màn đêm, màu lông trắng vô cùng nổi bật, tôi len lén quay đầu nhìn họ, tâm trạng rối bời.
“Thả ta xuống đi, Hắc Linh!”. Trước mặt là một ngã tư đường, đi nước Tề thì hướng về phía Bắc, đi nước Chu thì hướng về phía Tây. Hắc Linh nghe lời chầm chậm hạ cánh xuống một thảo nguyên mềm mại.
Đây là ngọn núi nằm ngược gió, cách Tiểu Xuân Thành không xa lắm, bởi vì trên núi có suối nước nóng chảy qua nên thời tiết ấm áp như mùa xuân. Tôi nghĩ, có lẽ cũng chẳng cần cáo biệt, nên chỉ nói với Hắc Linh:
“Đường đi nước Tề xa xôi, một mình Bạch Linh phải chở hai người trong thời gian dài có lẽ là không chịu được, ngươi giúp nó đưa họ đi đi!”. Nói rồi tôi quay người định đi, chính giọng nói của chàng, nhẹ nhàng nhưng như một đòn đánh hiểm, giữ chân tôi lại. Chàng gọi tôi:
“Thanh Tỏa!”
Tôi không quay đầu, lưng quay về phía chàng, mái tóc dài buông xõa, vạt áo bay lên. Chắc chắn lúc này trông tôi rất thảm hại, nhưng thực ra sự thảm hại của tôi không chỉ là những gì mà chàng nhìn thấy. Còn cả trái tim mệt mỏi chỉ muốn được về nhà.
“Nàng có đồng ý theo ta, làm Lan Lăng hoàng phi không?”. Giọng nói của chàng vẫn thật dịu dàng, nhưng ẩn chứa trong đó một sự kiên định vô hình.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, vào giờ phút này, chàng lại nói với tôi những lời này. Tim tôi thắt lại, quay đầu nhìn chàng, hoa lê bay nhẹ như mưa, che mờ đôi mắt tôi, mặt đất phủ đầy những cánh hoa mềm mại, tôi muốn đi về phía chàng, nhưng lại ngập ngừng bước chân, giọng nói nhỏ như không nghe rõ:
“Vì sao? Người cứu chàng là Tiêu Lạc Vân, không phải thiếp. Chàng không cần vì báo đáp ân mà nói với thiếp những lời như vậy.”
“Cho dù nàng tin hay không, hoặc có đồng ý hay không thì đây chính là suy nghĩ chân thực nhất của ta”. Lan Lăng Vương lại gần tôi, trong màn đêm mơ màng, gương mặt anh tuấn của chàng như bị phủ bởi một màn sương mỏng, chàng nói: “Một năm trước ta tưởng nàng đã chết, ta không muốn phải trải qua tâm trạng đó thêm một lần nào nữa. Thanh Tỏa, hãy tin ta!”. Chàng nhìn vào mắt tôi, ánh mắt đó khiến tim tôi bất giác đau nhói. Liếc nhìn Tiêu Lạc Vân đứng ở đằng xa, điềm tĩnh nhìn chúng tôi.
Tôi quay đầu đi, lắc đầu nói:
“Trường Cung, thiếp không tin chàng. Trong lòng chàng chưa bao giờ có thiếp. Nay chúng ta không thể quay đầu được nữa!”. Nước mắt tôi lại một lần nữa che mờ tầm nhìn, nỗi cay đắng trong tim trào lên, tôi cố giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Có một người đang chờ thiếp quay về. Thiếp nợ chàng ấy quá nhiều, cho dù có chết thiếp cũng phải về bên người đó.”
Tôi đi được vài trượng, quay đầu dùng chút sức lực cuối cùng của mình, nở một nụ cười rạng rỡ:
“Sau này gặp lại!”
Tôi rẽ vào con đường khác, hy vọng chàng không nhìn thấy cái bóng của tôi.
Rất lâu, rất lâu, tôi trốn dưới một gốc hoa lê, trong bóng râm của gốc cây, tôi nhìn một con chim trắng, một con chim đen dần dần bay xa. Bàn tay tôi chầm chậm trượt xuống, ngã nhào ra đất.
Nhớ lại cảnh tượng cùng Tiêu Lạc Vân sánh vai bước đi trong Thủy vực khi đó, nàng bỗng dưng hỏi tôi:
“Nguyên Thanh Tỏa, giả sử hôm nay cô chết ở đây, cô có hối hận vì đã yêu Lan Lăng Vương không?”
Nếu tôi nói rằng tôi hối hận thì khi đâm chết Gia Cát Vô Tuyết, nàng có đồng thời cũng đâm xuyên bụng tôi? Bàn tay tôi run rẩy dịch ra, vì luôn dùng lực nén chặt vết thương nên máu không chảy ra nhiều lắm, nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội. Nhất là sau khi nghe những lời Lan Lăng Vương nói, dường như cơn đau đó còn lan rộng ra tim.
Bởi vì thiếp biết trái tim chân thực của nàng ấy dành cho chàng, bởi vì thiếp cũng hy vọng chàng hạnh phúc, thế nên thiếp không thể nào bày tỏ với chàng những điều này, không thể nói với chàng rằng nữ nhân đã dùng máu để đánh thức chàng ấy muốn thiếp chết. Thiếp đã không thể cùng chàng đi tiếp, chúng ta đã chẳng còn tương lai, thì hà cớ gì thiếp phải khiến chàng thất vọng, khiến mình chết trong nỗi hận vô bờ?
Thiếp nói thiếp không tin chàng, thực ra là lừa gạt chàng thôi. Nhưng có một câu nói là thật. Có một người đang chờ thiếp quay về. Thiếp nợ chàng ấy quá nhiều, cho dù có chết thiếp cũng phải về bên người đó.
Tôi cố lết về hướng nước Chu, trong đầu xuất hiện gương mặt cương nghị mà dịu dàng của Vũ Văn Dung trong Minh Nguyệt Hiên.
Có lẽ điều đáng tiếc nhất của đời người là dễ dàng từ bỏ những thứ không dễ từ bỏ. Hơn nữa lại còn cố chấp kiên trì với việc không nên kiên trì.
Giọt lệ làm mềm cả đất, máu chảy thành sông. Tôi bò được mười mấy trượng, trên mặt đất dính đầy vết máu của tôi. Cuối cùng tôi chẳng còn sức lực gì nữa, nằm ngửa trên đất, mệt mỏi tới mức cảm giác linh hồn mình đang bay lên. Bông hoa lê màu trắng như những đám mây lướt qua trước mắt, khiến tôi nhớ lại những ngày tháng rõ ràng còn đang ở trước mắt mà đã trở nên thật xa xôi.
Bỗng dưng tôi nhớ tới bài “Tố Trung Tình” của Lục Du:
“Cuộc đời khôn tưởng
Lòng gửi biên cương
Thân cỗi bến sầu.”
Hoa lê như tuyết, có vài cánh hoa đậu lên mặt tôi, nhồn nhột, hương thơm mê đắm.
Còn nhớ vườn lê ở Tể tướng phủ không? Những bông hoa lê trắng muốn được ánh tịch dương chiếu rọi, nhuộm hồng. Khi đó, tôi vì muốn phá rối chàng với Nhan Uyển, giả bộ bất cẩn bị bỏng, ngã vào lòng chàng.
Hừ, rõ ràng là cố ý, lại còn giả bộ đưa tôi đi bôi thuốc bỏng. Khi đó Vũ Văn Dung sa sầm mặt, đẩy tôi ra, lạnh lùng đi về phía Bích Lê Trì. Chàng nói: “Nàng chẳng phải vốn chung tình với ta sao? Tối hôm đó khi ta ôm nàng, vì sao nàng lại khóc? Trong buổi gia yến ban nãy, vì sao nàng lại thị uy với ta? Giờ ta càng ngày càng ghét nàng, có lẽ, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ thương yêu nàng hơn”. Nói rồi hai bờ môi nóng bỏng nhẹ nhàng đặt lên má tôi, rất nhẹ và dịu dàng.
Đó có lẽ là lần đầu tiên chàng hôn tôi, bây giờ nghĩ lại, tưởng chừng chuyện đã xảy ra từ kiếp trước.
Còn nhớ chàng nói:
“Nguyên Thanh Tỏa, ta muốn nàng biết, mạng của nàng là của ta, ta muốn nàng sống thì sống, muốn nàng chết thì chết”. Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, gương mặt góc cạnh của chàng thâm trầm mà sâu lắng. phải rồi, suýt thì tôi quên, Vũ Văn Dung là người kiêu ngạo đến nhường nào, đâu có chuyện khổ sở khẩn cầu tôi?
Nhưng chính người ấy cũng đã từng thể hiện sự dịu dàng vô hạn trước mặt tôi. Chàng vì tôi mà cho xây Vọng Tiên Lầu, vì tôi mà đoán được. “Thạch lựu chưa tàn, mai chúm chím. Yêu hoa sơn dã, bốn năm bông. Mặt trời ngả bóng, gió se sắt. Cánh lá xanh lấp ló những nụ hồng.”
Không những vậy mà đáp án còn ghi nhớ trong lòng. Vào mùa đó, chàng dùng những quả anh đào ngọt ngào dâng tới miệng tôi, dưới ánh mặt trời, chúng như một biển lưu ly lấp lánh.
Nước mắt tôi lặng lẽ lăn ra khỏi khóe mắt.
Loáng thoáng còn nghe chàng nói: “Thanh Tỏa, nàng biết không, nếu bây giờ là một giấc mộng thì ta thà không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng ta cũng biết, thì ra trong tim nàng có chỗ dành cho ta. Ta hứa với nàng! Thanh Tỏa, từ này về sau trong tim ta chỉ có mình nàng, đời này kiếp này, không bao giờ từ bỏ!”
Vũ Văn Dung…
Tôi cố nhìn về hướng Đại Chu.
Giờ chàng đang làm gì? Ăn cơm chưa? Có nhớ tới thiếp không? Hoàng cung không giống Tiểu Xuân Thành, có lẽ giờ trời đã lạnh. Chàng có khoác thêm áo, xỏ thêm hài?
Thiếp… rất muốn quay về bên chàng…
Nhưng… cuộc đời khôn tưởng, lòng gửi biên cương, thân cỗi bến sầu.
Lòng thương khó tỏ.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét