Cô và anh quen nhau trong một lớp học võ. Anh trầm tính ít nói cô thì ngược lại rất hòa đồng và hay nói. Lần đầu gặp anh, thấy anh cứ lủi thủi một mình trên sân, có khi cả buổi chẳng thấy tập. Lúc đầu cô chỉ nghĩ vì thấy anh không ai nói chuyện, cô thấy tội quá nên cô chủ động đến bắt chuyện. Thế là quen, đơn giản mà.
Vậy là sau mỗi lần học võ xong cô đều rủ anh đi uống dừa tắc trên đường Pastuer. Thành thói quen nên lần nào cũng vậy, cứ học võ xong là đi uống dừa tắc. Lúc đầu còn vài người đi chung, từ từ chỉ còn cô và anh. Được hơn sáu tháng thì cô và anh chính thức tìm hiểu.
Cô nghĩ chỉ quen chơi vậy thôi. Đối với một người có cá tính mạnh như cô thì việc bỏ anh là chuyện đơn giản không khó gì. Những người biết cô và anh quen nhau khuyên cô nên bỏ sớm để tránh khổ về sau. Nhưng với cái tính bướng bỉnh của cô thì mọi lời nói giống như nước đổ lá khoai vậy. Cô đi học võ cũng là do buồn vì mới chia tay với bạn trai, giờ quen anh coi như là có người đi chơi cho vui khi buồn thôi.
Quen anh cô mới biết anh không phải là một thằng nhóc ăn chưa no lo chưa tới như cô nghĩ. Suy nghĩ của anh rất chững chặc so với tuổi của mình, cô cũng rất bất ngờ. Anh hay ghen vì anh chỉ mới là cậu học sinh lớp 12 thôi mà. Còn cô thì đã đi làm lâu rồi, lại còn rất nhiều người theo đuổi nữa, ghen cũng là bình thường. Nhưng với một người thích tự do và không thích người khác quản lý đối với cô thì đúng là một cực hình.
Quen anh cô thiệt thòi nhiều thứ. Vì anh còn đi học thì làm gì có tiền mua quà cho cô vào những dịp lễ và sinh nhật. Và vì cô còn rất nhiều người theo đuổi, lại toàn người giỏi giang đôi khi cũng làm cô có chút dao động. Cô thấy rất tủi thân, nhưng ngại không dám nói. Có khi chịu không được nữa cô nói ra thấy anh buồn cô lại không chịu được. Cô đòi chia tay không biết bao nhiêu lần nhưng anh không chịu. Cô biết quen anh thì cô sẽ phải chấp nhận những điều này. Thế là cứ quen vì dù sao đó cũng là lựa chọn của cô.
Tưởng chỉ là cuộc tình chóng vắn và mau quên thế mà cô và anh cũng quen nhau hơn 6 năm rồi còn gì. Cô quyết định quen lâu như vậy một phần vì anh rất hiểu tính cô và cũng là người chịu được cái tính lúc nắng lúc mưa của cô. Phần khác cô thực sự không chia tay được vì sau vẻ ngoài cứng rắn của cô là một tâm hồn yếu đuối, rất dễ mềm lòng và tổn thương.
Sau này quen lâu anh không còn ghen như trước. Cô thấy hạnh phúc khi ở bên anh. Vì suy cho cùng anh là người mang lại cho cô nhiều hạnh phúc nhất trong tất cả những người mà cô đã từng quen. Anh rất chiều chuộng, nhượng bộ cô mặc dù nhiều khi cô là người sai.
Cô và anh đã trải qua rất nhiều sóng gió, ngay cả chính thức chia tay nhau. Đã vậy, hôm chia tay trời mưa rất lớn. Khi anh mới bỏ đi, cô ở nhà không chịu nổi sự thiếu vắng anh cộng với trời mưa càng làm cho cô không thể kiềm lòng mình. Thế là cô gọi điện cho anh nói quay lại, không ngờ anh quay lại thật. Chắc do tình yêu trong lòng của cô và anh còn quá lớn nên không thể xa nhau được.
Cô bắt đầu dẫn anh về nhà giới thiệu nhưng không dám nói anh nhỏ hơn cô 11 tuổi. Giờ cô cũng đã ngoài 30 rồi còn gì. Chẳng biết bố mẹ cô có thật sự thích anh hay không hay chỉ vì sợ con gái lớn tuổi ế nên vẫn thấy vui vẻ. Chứ nhìn bố mẹ cũng đoán cô lớn tuổi hơn. Rồi cuối cùng anh cũng đi làm, cô thì nghỉ làm ở nhà bán hàng online.
Ngày trước anh hay ghen khi cô đi làm vì sợ gặp người này người kia cô sẽ thay đổi. Giờ anh đi làm nên mới hiểu được nỗi khổ của cô là như thế nào. Công ty anh có một cô gái lớn hơn anh một tuổi. Tuổi trẻ mà, rất năng động và giỏi giang. Nghe anh khen hoài, cô cũng thấy buồn buồn và hơi ghen. Nhưng nghĩ anh rất chung thủy vì bao nhiêu lần đòi chia tay anh không chịu và anh đã hứa sẽ cùng cô đi đến hết quãng đời còn lại. Cô nghĩ chắc không có gì đâu, do mình nghĩ quá thôi.
Khó khăn nhất là khi anh giới thiệu cô về gia đình anh. Hai đứa chỉ sợ gia đình anh không chấp nhận. Vì lúc hai đứa mới quen ba anh đã từng hẹn gặp cô chỉ nói khuyên anh học hành chăm chỉ. Nhưng nghe anh nói thì ba anh không thích cô lắm. Cô buồn lắm chứ, nhưng vì tình yêu dành cho anh quá lớn nên cô vẫn chấp nhận ở bên anh dù có khó khăn đến đâu. Hai đứa quyết tâm sẽ vượt qua dù khó khăn rất lớn. Anh cũng nói, nếu ba mẹ không đồng ý anh vẫn sẽ cưới cô.
Cuối cùng thì hôn lễ cũng diễn ra như mong ước của cô và anh. Sau hôn lễ cô muốn có con càng sớm càng tốt vì dù sao cô lớn tuổi sinh con sẽ không tốt. Nhưng một năm trôi qua rồi vẫn chẳng thấy gì mặc dù sức khỏe hai đứa vẫn bình thường. Cô muốn hai đứa đi khám lại nhưng anh bận chưa có thời gian.
Người ta chẳng bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó sao. Cái dự cảm trước khi cưới của cô không ngờ nó lại thành sự thật. Một lần tình cờ cô đi ngoài đường vô tình thấy bóng dáng một người quen. Cô chạy xe lên gần hơn để nhìn rõ nhưng vẫn giữ khoảng cách. Trời như muốn sụp đổ dưới chân cô. Chính là anh. Chính là người chồng chung thủy của cô đây sao? Anh chở cô gái trong công ty, xem họ rất tình tứ. Cô ấy ôm anh cứ như sợ mất anh vậy. Cô choáng voáng chút nữa thì té xe.
Trong lòng cô bỗng dâng lên sự cô đơn trống trải, hụt hẫng đến nghẹt thở. Trong đầu cô xuất hiện bao câu hỏi tại sao? Cô về nhà trong lòng trống rỗng. Dạo gần đây thấy anh hay về trễ, có khi đi công tác mấy tuần mới về, nhưng anh vẫn nhắn tin và gọi điện cho cô. Cũng chẳng thấy anh có chút biểu hiện lạ nào hết nên cô không chút nghi ngờ.
Cô thật sự hoang mang, không lẽ cô mất anh thật rồi sao? Cô đã từng đọc rất nhiều bài viết chị em chia sẻ trên mạng về cách giữ chồng như thế nào? Nhưng đối với cô, người có lòng tự trong cao như cô thì điều này là không thể chấp nhận được. Cái gì không phải của mình thì có cố giữ cũng không được.
Tối anh không về, anh gọi điện nói công ty có nhiều việc anh muốn hoàn thành sớm. Giọng anh vẫn bình thường, rất ngọt ngào. Cô chỉ nói anh đừng làm việc quá sức. Xong rồi cúp máy. Cô biết, đêm nay anh và cô ấy sẽ ở bên nhau. Mà cũng chắc gì đêm nay, họ có thể ở với nhau bao nhiêu lần rồi cô đâu có biết.
Cô nghĩ, tình yêu anh dành cho cô bao nhiêu năm không biết anh xem là gì? Hơn sáu năm yêu nhau, hơn một năm là vợ chồng. Biết bao nhiêu sóng gió nhiều khi muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn vượt qua. Đáng ra anh phải trân trọng nó chứ? Vậy mà cưới nhau chỉ hơn một năm thôi mà anh đã thay đổi rồi sao? Không lẽ cô nhàm chán đến vậy? Cô vẫn nấu ăn cho anh, cô cũng chẳng phải là phụ nữ xuề xòa, tính cô vẫn vậy từ lúc chưa cưới anh. Anh yêu cô vì sự đơn giản nhưng vẫn tinh tơm.
Cô gần như tuyệt vọng, bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Cô chỉ biết khóc và khóc. Làm sao cô có thể chấp nhận được chuyện này chứ? Mệt quá cô thiếp đi lúc nào không hay. Sáng dậy, tâm trạng nặng nề kinh khủng. Cô không biết làm sao để mình có thể thoát khỏi cảm giác này nữa? Nó nặng trĩu như có tấn đá đè lên ngực vậy. Rất khó chịu.
Tối anh về, vẫn vui vẻ bình thường. Cô vẫn nấu ăn cho anh. Anh về nói nhớ cô quá. Cô chỉ cười nói nhớ sao không gọi điện? Anh nói tại nhiều việc quá nên anh quên. Nghe nực cười quá, nếu nhớ thì gọi một cú điện có mất bao nhiêu thời gian chứ? Anh nói mệt quá muốn ngủ sớm ngày mai đi làm nữa. Cô chỉ ừ, để anh ngủ. Trong đầu cô đã có một ý tưởng lóe lên. Cô nhéch mép cười quay lại nhìn anh đang chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau anh đi làm sớm. Cô vẫn chúc anh làm việc vui vẻ, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng ráng sức. Anh vội vã đi luôn. Chắc có lẽ anh có hẹn. Cô thấy nghẹn trong cổ, nhưng mặt chợt lạnh lại. Cô nghĩ, anh không đáng để cô tiếc rẻ như vậy. Anh đâu đáng để cô buồn. Lần đầu tiên trong đời cô thấy lòng mình tự dưng không mềm yếu nữa. Cô cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ biết mình không sống chung được với con người này nữa thôi. Tình cảm tự nhiên nguội lạnh. Vậy mà mới hôm qua thôi cô còn khóc nức nở vì anh.
Đợi anh đi khuất, cô mở máy tính lên. Và bắt đầu tìm thông tin về đơn ly hôn. Trong đơn cô chỉ muốn lấy những gì thuộc về mình. Nhà là nhà của anh nên chắc chắc cô sẽ dọn ra ngoài. Soạn đơn xong cô ra tiệm in thành 10 bản phòng khi bị xé. Chắc cô lo quá thôi, ly hôn anh không mừng muốn khóc thì thôi làm gì có chuyện xé chứ. Cô tự cười nhạo mình.
Tối anh báo không về, cô biết anh sẽ làm gì. Tự dưng cô thấy lòng mình có chút thoải mái. Thế là cô bắt đầu dọn đồ, cô dọn đến khuya thì cũng xong. Mệt quá cô ngủ quên trên ghế. Sáng dậy cô bắt đầu lên mạng tìm nhà trọ. Trưa cô đi xem phòng, một phòng cũng không quá rộng. Hai triệu một tháng cũng tạm. Cô muốn tiết kiệm tiền vì nghĩ bắt đầu cuộc sống một mình chắc cũng khó khăn. Bán online cũng tạm nhưng cô muốn kiếm nhiều tiền hơn.
Cô gọi xe vận chuyển đồ đến và dọn đi trong ngày. Sau khi mọi thứ đã dọn dẹp xong. Cô quay về nhà anh, anh vẫn chưa về. Cô để lá đơn ly hôn trên bàn trong phòng ngủ. Để cho anh một lá thư.
Home
nguoi-phu-nu-mot-doi-chong-ay-chinh-la-vo-toi
tieu-thuyet
tieu-thuyet-ngon-tinh
Người phụ nữ một đời chồng ấy chính là vợ tôi - Phần 1
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét