Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 9.2.
Tiêu Lạc Vân chạy nhanh về tảng băng hình chữ nhật ở giữa đại sảnh, bỗng dưng rơi lệ quỳ xuống đất, ánh mắt ánh lên vẻ đau thương. Tôi đột nhiên đoán ra, chắc chắn Lan Lăng Vương ở trong đó, nàng thấy chàng phải chịu khổ nên mới đau lòng như vậy. Nàng ta thực sự rất yêu chàng. Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như bị ánh mắt đó làm cho đau nhói. Từng bước, từng bước đi tới trước tảng băng, trong lòng buồn vui lẫn lộn, ánh mắt dần dần hiện lên gương mặt khuynh thành tuyệt đại của Lan Lăng Vương đang say ngủ.
Chàng vẫn mặc bộ y phục màu trắng hơn tuyết nằm trong tảng băng hình chữ nhật trong suốt, khắp người ánh lên tia sáng màu bạc như sao. Gương mặt trắng bệch dường như đã không còn sự sống. Tim tôi đau nhói, lại gần vỗ mạnh lên vách băng mấy cái, nói:
“Gia Cát Vô Tuyết là gã khốn nạn, sao lại nhốt chàng ở đây?”
Tiêu Lạc Vân lau những giọt nước mắt, dáng vẻ yểu điệu rung động lòng người, đưa tay chỉ về phía đối diện tảng băng, trong mắt ẩn chứa một nỗi đau:
“Băng châm trên tảng băng này đều được làm từ huyền băng ngàn năm, còn cứng hơn cả đá kim cương. Gia Cát Vô Tuyết dùng nó để xuyên vào xương cốt ta, lấy Hoa tinh Tuyết phách”. Nàng ngừng lại, nghiến răng nói tiếp: “Cái nỗi đau xé ruột xé gan ấy nóng bừng như bị lửa thiêu. Khi xuyên vào xương sẽ sinh ra nhiệt độ cao, cơ thể bình thường của con người hoàn toàn không thể chịu được, thậm chí còn có thể chết, thế nên khi xuyên xương phải ở trong nước. Cô biết đó là cảm giác gì không? Nước xung quanh đều sôi sùng sục vì nóng, xương ở lồng ngực bị mở ra, cô được tận mắt nhìn thấy mọi thứ, nhưng chỉ hận rằng mình không thể lập tức chết đi”.
Nước hấp nhiệt tốt, là một nguyên liệu tốt để hấp thu nhiệt lượng. Tôi tưởng tượng cái nhiệt độ có thể khiến nước sôi sùng sục, huyền băng xuyên xương sẽ có nỗi đau như thế nào. Băng hỏa hòa quyện, người bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng được, chỉ nghĩ thôi đã không rét mà run. Tôi bất giác vỗ mạnh vào vách băng đang phong tỏa Lan Lăng Vương, hét:
“Cô mau nói cho ta biết, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu chàng từ trong đó ra?”
Sắc mặt Tiêu Lạc Vân nhợt nhạt, nhếch môi cười:
“Chúng ta đã từng nói, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nhưng ta thà mình chết trước.”
Tôi nhìn gương mặt đẹp như hoa của Tiêu Lạc Vân, bỗng dưng thấy cảm động vì câu nói này, tim bất giác thấy cay cay, không hiểu vì sao. Tôi từng tưởng rằng mình có tình cảm sâu đậm với Lan Lăng Vương, nay mới vỡ lẽ ra, thực ra tôi chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời chàng thôi. Tình cảm của nàng dành cho chàng luôn nhiều hơn tôi.
Lúc này, xung quanh bỗng dưng vang lên tiếng động rất to, cánh cửa đá đại lý ở phía Nam bị đẩy ra, Gia Cát Vô Tuyết mang gương mặt lạnh lùng xuất hiện, sau lưng là vô số tùy tùng. Ánh mắt hắn rọi lên bộ trang phục trên người tôi, thoáng giật mình. Tôi nắm chặt thanh Ly Thương Kiếm, đi tới trước mặt hắn, đứng đối diện với hắn, đưa tay tháo sợi dây lụa buộc tóc xuống, nói:
“Nhìn rõ chưa? Ta là nữ nhân!”. Gương mặt búng ra sữa của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc, khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, khi đó chỉ tưởng hắn là một đứa trẻ đáng yêu, không ngờ hôm nay lại đứng đối đầu nhau như thế này.
“Thế nên ta mới nói, ta không phải người ngươi cần tìm”. Tôi nắm chặt sợi dây buộc tóc trong tay, mái tóc dài ướt sũng buông ra sau lưng, tôi hơi giơ Ly Thương Kiếm lên: “Bây giờ, kết thúc đi!”. Nói rồi, tôi dùng sợi dây buộc chặt cán Ly Thương Kiếm vào tay mình, vung mạnh một cái, những bông tuyết dưới đất bay lên, người của Gia Cát Vô Tuyết xông vào đánh nhau với tôi, trong phút chốc tiếng hô giết vang lên chấn động, máu bắn tứ tung, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ dù gì tôi cũng chẳng thể nào sống ra khỏi nơi đây, ít nhất cũng phải để Lan Lăng Vương bình an vô sự.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, Ly Thương Kiếm vô cùng sắc bén, công lực của Đào Hoa trong cơ thể tôi cũng được đánh thức, bị vô số người tấn công nhưng tôi vẫn bình thản đối phó. Gia Cát Vô Tuyết thì sửng sốt đứng yên, nhìn tôi từ xa. Bộ cẩm bào màu xanh khói trông như lá trúc thoắt ẩn thoắt hiện, trong mắt hắn hình như có sự hoang mang. Tôi quay đầu nhìn Lan Lăng Vương, thấy khối băng khổng lồ ấy đã tan chảy quá nửa, chất lỏng màu hồng chảy ra từ vết thương nơi cổ tay Tiêu Lạc Vân, gương mặt nàng đã hầu như không còn huyết sắc.
Lúc này, bỗng dưng có một tên lâu la cao lớn tới chỗ tôi, tôi còn chưa kịp vung kiếm thì hắn đã túm lấy tôi như túm một con kiến rồi giơ tôi lên không trung, quay vài vòng rồi ném đi.
Tôi bị xoay vài vòng chóng mày hoa mắt, cố đứng thẳng lên nhưng bị thi thể dưới chân túm lấy suýt thì ngã nhào ra sau. Mái tóc dài sau lưng “xoẹt” một tiếng, như bị cái gì đốt cháy. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra mình đang đứng bên hồ nham thạch ở góc Tây Bắc, tóc dài bị nham thạch ăn mòn, trong phút chốc đã ngắn đi một nửa. Tôi thất kinh, còn chưa kịp trốn thì bên cạnh có một người đẩy tôi xuống, tôi đứng không vững, cả người ngã nhào ra sau.
Đúng lúc này một bóng áo xanh lướt qua, thiếu niên đó ôm lấy hông tôi đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, gương mặt trắng trẻo của hắn vô cùng anh tuấn, ở rất gần tôi, tôi giữ lấy vai hắn theo bản năng, ngơ ngác:
“Sao lại cứu ta?”
Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt trong trẻo ánh lên một vẻ mơ hồ:
“Ta không biết! Ta chỉ biết là không muốn ngươi chết”. Tiếng cuối cùng không phát ra sóng âm, bỗng dưng tròng mắt của Gia Cát Vô Tuyết như bị phóng to, hiện lên gương mặt bối rối của tôi, bàn tay hắn âm ấm, một thanh trường kiếm từ sau lưng đâm xuyên qua bụng hắn, tôi nhìn qua vai hắn, thấy gương mặt oán hận của Tiêu Lạc Vân, nàng nhìn tôi, rồi quay người đi về phía tảng băng.
Tôi ôm Gia Cát Vô Tuyết ngã ngồi ra đất, rất lâu không thể cựa quậy. Cái cây ngọc trông có vẻ non nớt, yếu đuối này thế là đã chết rồi ư? Thiếu niên mặt hoa da phấn cuồng ngạo và độc ác, hắn nói, ta chỉ biết, ta không muốn ngươi chết, bàn tay hắn yên lặng trong giây lát, rồi phẫn hận lao về phía tôi, tiếng hét kinh thiên động địa. Tôi cuộn tròn mình, ôm chặt bụng, bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi.
Bên tai vang lên hai tiếng chim kêu xé gió, một đen một trắng lao nhanh vào tảng băng phong tỏa Lan Lăng Vương, trên vách băng lập tức hiện lên nhiều vết nứt, chất lỏng màu hồng vẫn chảy, sau vết nứt từ trên xuống dưới, “bùm” một tiếng, tảng băng tách đôi ra. Lan Lăng Vương đang say ngủ rơi từ trong tảng băng xuống, được Tiêu Lạc Vân ôm chặt vào lòng. Lúc này, tên lâu la cao lớn ban nãy không hiểu vì sao lại tới bên cạnh tôi, múa đao chém xuống, tôi định tránh nhưng chẳng còn sức lực nữa, bỗng dưng một sợi lông công bay tới chặn lại thanh đao, ngay sau đó, thanh đao như mảnh băng, vỡ tan thành mấy mảnh.
Giọng nói của Hương Vô Thần vang lên bên tai tôi, ông ta nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, hỏi:
“Thanh Tỏa, cô không sao chứ?”
Tôi yếu ớt lắc đầu, đang định nói gì đó thì thấy mười hai hồng y thị nữ từ trên không bay xuống, tiếng cổ cầm vui tai vang lên, khúc nhạc bay bổng, bạch y nữ tử đứng giữa đám thị nữ, nhấc tay áo lên, khinh bỉ nhìn tôi một cái, nói:
“Vô Thần, sao chàng lại trước ta một bước tới coi náo nhiệt vậy? Tuy rằng Gia Cát Vô Tuyết có thù với chàng, nhưng dù sao hắn cũng là người của Thiên La Địa Cung chúng ta, chàng không thể đứng sai bên được”. Nói rồi, bà ta chẳng buồn quay đầu, ôm cây đàn, sau tiếng đàn dễ nghe ngắn ngủi, đột nhiên dây đàn hóa thành rất nhiều đạo ánh sáng màu trắng bắn lên không trung, lao thẳng về hướng Lan Lăng Vương, tôi thất kinh trong lòng, nhưng lúc này lực bất tòng tâm.
Lúc này, gương mặt Tiêu Lạc Vân đã trắng bệch như tờ giấy, không còn sức đối kháng với người khác. Nhưng tiếng đàn của Diệu Vô Âm không làm nàng bị thương, Lan Lăng Vương chầm chậm mở mắt, đôi mắt đẹp như nhật nguyệt sáng bừng, đưa tay ra gạt cây đàn của Diệu Vô Âm đi. Trong khoảnh khắc, sống mũi tôi cay cay, nghẹn ngào, không nói được gì.
Hương Vô Thần đứng lên, múa lông công bay tới bên Diệu Vô Âm nói:
“Đã có vết xe đổ của Gia Cát Vô Tuyết, ta sẽ không để Huyền Vũ thức tỉnh lại đâu!”. Nói rồi ông ta đưa tay chỉ tôi: “Nguyên Thanh Tỏa có ơn với ta, cho dù thế nào lần này ta cũng phải bảo vệ nàng ta chu toàn.”
Nước mắt tôi bỗng dưng rơi không dừng lại được, vì sao tôi lại nợ ân tình của nhiều người đến thế? Đời này tôi có cơ hội trả hết không? Trong tầm mắt mơ hồ, mọi âm thanh đều xa rời tôi. Trong lúc hoảng hốt, hương thơm của chàng bay tới. Lan hoa giả, vương giả chi hương, tôi ngẩng đầu lên, loáng thoáng thấy sự dịu dàng lóe lên trong ánh mắt chàng, chàng giơ tay về phía tôi:
“Thanh Tỏa, nàng chịu khổ rồi!”
Tim tôi chua xót, nước mắt như mưa, nhưng không nắm tay Lan Lăng Vương, chỉ nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc Vân, nàng lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Tôi cố ép mình đứng lên, đi vòng qua Lan Lăng Vương, tới chỗ Hương Vô Thần, tôi chảy nước mắt níu tay áo ông:
“Ta không cần ông bảo vệ ta chu toàn. Ta chỉ cần ông bình an là được!”. Nói rồi, tôi quay đầu nhìn Lan Lăng Vương, gương mặt chàng thật vô cùng quen thuộc, nhưng bỗng dưng lại trở nên xa lạ, dường như thời gian đang trôi ngược, quay về lần đầu tôi và chàng gặp nhau.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét