Người phụ nữ một đời chồng ấy chính là vợ tôi - Phần 26

– Bảo ăn hiếp em hả?
– Dạ.
– Lát về anh xử cho.
– Dạ. Anh đang đâu vậy?
– Đang ngoài chợ đêm nè. Em thích gì anh mua?
– Không.
– Ừ. Thôi uống nước đi lát về gặp nha.
– Dạ.
Vừa cúp máy xong anh ta hỏi cô:
– Cứu gì vậy?
– Không có gì.
Cô cười mặt có chút gian gian. Anh ta cũng không hỏi thêm nhưng kéo tay cô cầm. Cô có rút tay ra nhưng lực không đủ mạnh. Thật ra thì cô cũng muốn đôi bàn tay ấy cầm. Cảm giác hạnh phúc lại lan tỏa. Cả hai không nói gì nhưng cũng đủ cảm nhận tình cảm dành cho nhau. Uống nước xong anh ta chở cô vòng vòng chơi rồi mới về khách sạn.

Về đến khách sạn vừa mới bước tới sảnh đã thấy Quân và một vài người đang ngồi nói chuyện ở ghế. Quân thấy cô liền nói:
– Em về rồi hả?
– Dạ.
Quân có nói cô ra ngồi ghế chung với mọi người cho vui, cô đến ngồi cạnh Quân. Lúc này mọi người mới hỏi thăm cô, cô cũng trả lời nhiệt tình vì cô biết đó là những câu hỏi xã giao thôi. Anh ta cũng đến ngồi ghế đối diện lâu lâu lại nhìn cô một cái với ánh mắt đầy yêu thương. Ngồi một lúc cô xin phép lên phòng trước. Vừa mở cửa phòng là Quân cũng vừa lên tới. Quân hỏi:
– Em mệt hả?
– Cũng hơi.
– Hôm nay đi đâu chơi?
– Em đi ăn uống và đi chụp hình với thằng em đang ở trên này.
– Chắc là vui lắm ha?
– Dạ. Lâu lắm mới gặp nó mà.
– Mai muốn đi chơi đâu không anh chở đi. Mai công ty sẽ thuê xe máy đi hết luôn đó.
– Đã vậy. Mai mọi người đi đâu em đi đó, miễn đi xe máy là được.
– Ừ. Thôi em nghỉ đi cho khỏe. Em ngủ ngon nhé.
– Anh cũng vậy.
Vào phòng cô tận hưởng cảm giác hạnh phúc vẫn còn lan man đâu đây. Hôm nay là một ngày vui trọn vẹn mà lâu rồi cô mới có được. Thay đồ, đánh răng xong leo lên giường đắp mền. Rồi lại nghĩ đến mọi việc hôm nay, lại cười một mình. Đang say sưa trong cái suy nghĩ hạnh phúc thì điện thoại đổ chuông. Ngó thấy anh ta đang gọi.
– Ờ. Chuyện gì vậy?
– Ngủ chưa?
– Chưa.
– Mở cửa đi.
Mở cửa thấy anh ta đứng đó cười cười. Cô lên tiếng:
– Đứng ngoài sao không gõ cửa luôn đi, bày đặt gọi nữa.
Anh ta nhìn cô cười rồi nói:
– Áo khoác hôm qua đâu?
– Chi?
– Đâu?
– Bị dơ rồi.
– Đưa đây.
Cô đành vào tủ lấy đưa cho anh ta, anh ta cầm rồi đi luôn. Đóng cửa phòng lại rồi suy nghĩ chẳng biết anh ta lấy áo làm gì? Đừng nói mua cho rồi tiếc muốn lấy lại à. Một lúc sau thì nghe tiếng gõ cửa, cô đoán chắc là anh ta quay lại. Mở cửa ra thì đúng là anh ta thiệt. Cô hỏi:
– Sao quay lại nữa?
– Vào phòng được không? Ngoài này lạnh lắm.
– Lạnh thì về phòng đi.
– Sao em ác quá vậy.
Cô lườm anh ta một phát, lưỡng lự một hồi nhưng cũng cho anh ta vào phòng.
– Mang áo đi đâu vậy?
– Mang nhờ khách sạn giặt dùm, mai còn có áo mà mặc.
– Cám ơn.
– Ngủ một mình buồn không?
– Chỉ buồn ngủ thôi à. Quân ngủ chung với anh hả?
– Ừ.
– Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm.
– Cám ơn chuyện gì?
– Cám ơn vì tất cả.
– Miễn em vui là được rồi.
– Tôi xin lỗi chuyện lần trước.
– Anh quên rồi.
– Ừ. Nếu anh quên thì tốt. Anh với Trà My sao rồi?
– Em muốn biết chuyện gì?
– Thì hỏi vậy thôi.
– Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi. Anh không có ý định quay lại với cô ấy. Tình yêu anh dành cho cô ấy từ lâu đã không còn nữa. Với anh bây giờ có một người quan trọng hơn anh cần phải quan tâm và chăm sóc. Nhưng hình như cô ấy không thích anh thì phải?
– Xí. Không có gì mà sao hai người thân mật vậy?
– Nè? Em sao vậy?
– Sao là sao?
– Vậy mình bắt đầu lại được không?
– Mình có bắt đầu hồi nào đâu mà lại với không. Mà bắt đầu gì?
– Em không biết thiệt hay giả vờ không biết đó?
– Không biết thiệt mà.
Anh ta cầm tay cô, nhìn cô âu yếm rồi nói:
– Làm bạn gái anh nhé?
– Anh nói nhảm gì vậy?
– Sao em trốn tránh hoài vậy? Em không muốn làm bạn gái anh sao?
– Để suy nghĩ nữa.
– Mấy tháng rồi mà còn suy nghĩ nữa hả?
– Chưa đủ.
– Vậy bao lâu mới đủ?
– Mấy năm nữa.
– Cái gì? Suy nghĩ gì mà lâu vậy?
– Thích vậy đó.
– Tối nay anh ngủ ở đây nhé?
– Không.
– Sao không? Đây đâu phải lần đầu tiên mình ngủ chung phòng.
– Nhưng không thích.
– Ngủ một mình buồn lắm đó. Anh sợ em không quen mọi người nên không dám để em ngủ chung với ai.
– Hình như mọi người không thích em thì phải?
– Không có đâu. Lên giường đắp mền cho ấm nè.
– Anh về phòng đi.
– Cho anh ngủ cùng nha? Anh hứa không làm gì đâu.
Anh ta đẩy cô về phía giường. Thật lòng thì cô muốn anh ta ngủ cùng, vì khi ở bên anh ta lại làm lòng cô thấy ấm áp vô cùng. Nên cô không quá cương quyết trong việc kêu anh ta về phòng. Lên giường nằm anh ta vòng tay ôm eo cô. Cô không phản ứng vì cô rất nhớ mùi thơm của người đàn ông này nên chỉ nằm im.

– Anh xin lỗi đã làm em phải lo lắng.
– Anh có lỗi gì đâu mà phải xin.
– Xa em anh mới biết em quan trọng với anh như thế nào. Không có em chờ anh về mỗi bữa ăn đôi khi anh không muốn về nhà. Anh không biết diễn tả làm sao nhưng cảm giác khi có em làm anh thấy hạnh phúc, thấy bình yên. Nhiều khi nhớ em quá mà không dám gọi, chỉ dám đến cửa hàng rồi nhìn phòng em thôi.
– Thiệt hả? Sao em không biết.
– Tại chắc do em nhẫn tâm quá không thèm để ý đến đó. Có khi anh đứng suốt mấy tiếng, đến khi em tắt đèn anh mới về. Bữa thấy em với Quân ở quán anh đã rất vui. Nhưng sao bữa em uống nhiều vậy?
– Thích thì uống thôi.
– Anh rất lo cho em. Em nhìn em kìa, người ốm nhom. Phải chăm sóc bản thân chứ.
– Thì có ai vừa nói có người cần phải quan tâm, chăm sóc đó.
– Em đồng ý hả?
– Anh cũng cần phải chăm sóc nè. Người cũng ốm hơn rồi, hốc hác nữa. Bớt uống rượu lại nha, ăn uống đủ bữa, đừng có làm việc quá sức. Em cũng rất lo cho anh, nhìn anh hốc hác vậy em thấy xót lắm.
– Ừ, anh biết rồi. Giờ có em rồi anh đâu cần phải uống rượu nữa. Nhớ em quá anh phải đi uống cho quên chứ.
– Vậy có quên không?
– Không hiểu sao càng uống thì lại càng nhớ.
– Nịnh thấy ớn. Mà uống cũng đâu cần phải đi với Trà My hoài.
– Em ghen hả?
– Không.
– Không ghen mà vậy.
– Hứ.
– Phải chi lúc đó anh đừng bỏ đi, chỉ cần cố gắng chút có lẽ chúng mình không phải xa nhau lâu như vậy. Quãng thời gian xa em là quãng thời gian khó khăn nhất với anh. Chẳng biết làm gì để quên em nên anh chỉ biết uống rượu rồi lao đầu vào công việc.
– Em xin lỗi. Do em thôi, anh đừng tự trách mình. Em sợ mình bị tổn thương nên em không dám tiếp nhận tình cảm của anh.
– Tại sao em lại sợ bị tổn thương?
– Em sợ tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời, rồi anh sẽ bỏ rơi em. Em sợ mình sẽ không chịu nổi thêm vết thương nữa. Em rất sợ.
– Anh xin lỗi đã làm cho em phải lo lắng như vậy. Tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Hãy tin anh được không? Em là người con gái đầu tiên anh muốn được bảo vệ, được chăm sóc, được yêu nhiều như vậy.
– Xạo.
– Anh nói thật. Không hiểu sao em là người đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Và em cũng là người đầu tiên anh phải để ý ngay từ lần gặp đầu.
– Em nhớ lúc đó anh xỉ vả em mà.
– Anh giận Nguyên Long nên thấy em là anh trút giận lên em hết. Anh đã rất hối hận vì lời nói của mình. Cả đêm anh đã suy nghĩ về người con gái mà lần đầu Nguyên Long đứng ra bảo vệ. Lúc đó, anh nghĩ em phải là người rất đặc biệt nên Nguyên Long mới dám cãi lại anh. Trước giờ nó chưa bao giờ dám cãi lại anh lần nào.
– Vậy là việc em qua nhà nấu cơm cho anh là anh cố tình ép em đúng không?
– Nếu không làm vậy thì anh đâu có cơ hội để được gần em, để hiểu em chứ.
– Em biết ngay mà. Lúc đó em tức muốn chết luôn. Nếu không vì mẹ anh là em không qua đâu.
– Vậy bây giờ vì anh chưa?
– Rồi.
– Cám ơn em. Đừng xa anh nữa nhé?
– Dạ.
– Về Sài Gòn về nhà ở lại nha?
– Dạ.
Rồi anh ta đặt vào môi cô nụ hôn nồng cháy, nụ hôn dồn nén bao nhiêu nỗi nhớ và tình yêu trong đó. Hai cơ thể áp sát vào nhau. Cả hai hôn rất lâu, rất sâu. Tim cô đang nhảy múa trong lồng ngực, cô cũng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch từ lồng ngực anh ta. Cả hai thở sâu, dồn dập. Cô biết nếu tiếp tục có thể cô sẽ mất kiểm soát nên cô đẩy anh ta ra. Anh ta nhìn cô cười.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét