Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 8.5.
Lúc gần đi, tôi không cáo biệt Vũ Văn Dung. Chàng chỉ tưởng rằng tôi sắp về Tư Không phủ, nếu mọi việc thuận lợi thì chưa đầy nửa tháng nữa tôi sẽ có thể quay lại Hoàng cung. Khi đó đang là chính Ngọ, ánh nắng rực rỡ, chàng tranh thủ thời gian nghỉ trưa để tới Minh Nguyệt Hiên thăm tôi. Căn phòng thơm mùi trầm hương như muốn tan chảy cả ánh nắng.
Tôi đặt chiếc lược sừng vào tay chàng:
“Chẳng phải chàng từng nói trên chiếc lược này có mùi hương của thiếp và muốn mang theo bên mình, coi như là có thiếp ở bên à?”
Vũ Văn Dung vòng tay ôm lấy tôi, cười cười:
“Nhưng ta vẫn thích thế này hơn, được ôm nàng chân thực trong tay.”
Tôi xoay mặt chàng, nhìn kỹ từng đường nét:
“Văn Dung, chờ thiếp về. Tuy rằng sau này thiếp có thể sẽ làm nũng với chàng, bướng bỉnh với chàng, nhưng thiếp sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa.”
Vũ Văn Dung kinh ngạc nhìn tôi, ôm tôi chặt hơn:
“Thanh Tỏa, vì sao bỗng dưng nói những lời này? Cứ như thể nàng sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Tôi sợ chàng nhìn thấy sắc mặt phức tạp của tôi, vòng tay ôm lấy cổ chàng, vùi mặt sâu vào ngực chàng, nói:
“Ngốc quá! Làm gì có chuyện đó?”. Tôi ngừng lại, rồi lảng sang chuyện khác. “Bây giờ Vũ Văn Dục đã bình an rồi, chàng an tâm đi. Sau này có cơ hội thiếp sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Đêm qua Hương Vô Thần đã sai một con hỷ thước mang thư cho tôi, trên đó viết: “Vũ Văn Dục không gặp gì bất trắc”. Lúc mới đọc tôi thấy rất vui nhưng đọc thêm vài lần lại cảm thấy câu này thật là cổ quái. Sao ông ta lại dùng một câu phủ định hai lần? Nhưng hôm nay không có thời gian truy cứu, bởi vậy tôi không nói chi tiết này với Vũ Văn Dung, chỉ nói:
“Đêm đó, một bằng hữu của thiếp đã lặn xuống nước để cứu ngài. Giờ ngài đang ở một nơi rất an toàn. Khi nào sự việc này lắng xuống thì thiếp sẽ đón ngài ra”. Nói xong, tôi cũng nghĩ thầm trong lòng, dưới đáy Lãnh Ngọc Trì là Thiên La Địa Cung, có thể coi là một nơi an toàn không?
Vũ Văn Dung xoa má tôi, đang định nói gì đó thì có nội thị bước vào, nói qua tấm rèm:
“Hoàng Thượng, tới giờ thỉnh an Tể Tướng đại nhân rồi!”. Gương mặt chàng lướt qua một vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tôi nắm tay chàng, dịu dàng nói bên tai:
“Nhẫn nhịn nhất thời thôi. Chúng ta đều biết sẽ có một ngày, ông ta phải trả giá.”
Vũ Văn Dung nhìn sâu vào mắt tôi, hôn nhẹ lên môi tôi rồi quay người đi ra ngoài. Lưng chàng đã gầy hơn mấy ngày trước, chiếc hoàng bào có vẻ nặng nề khiến tôi bất giác thấy không nỡ rời xa.
Tôi có thể sống mà quay về không? Khi tôi quay về, nếu chàng phát hiện ra tôi giấu chàng đi tới một nơi khác, liệu chàng có còn tha thứ cho tôi một cách dịu dàng như trước không?
Tiết trời ngày càng lạnh. Con đường này trông thật quen, nhưng lần này hàng cây hai bên đường đều vương mùi hương hoa trên người Tiêu Lạc Vân mà trở nên sinh động hơn. Nàng nói với tôi, Lan Lăng Vương từ nhỏ đã thích hoa lan, trong tẩm cung trồng các loại lan, bởi vậy trên người chàng luôn có mùi hoa lan thoang thoảng. Khi nhắc tới chàng, trong mắt nàng ta luôn lóe lên một vẻ dịu dàng, thao thao bất tuyệt nói hoài không hết. Tôi lặng lẽ nhìn nàng, nghe nàng kể về từng việc nhỏ liên quan tới Lan Lăng Vương, trái tim bất giác thấy nặng nề, có một niềm vui nho nhỏ, cũng có một nỗi buồn kỳ lạ. Cứ thế bất chấp tất cả mang theo Ly Thương Kiếm ra đi. Cưỡi ngựa trên con đường hoàng hôn, bỗng dưng tôi có một cảm giác muốn lao về phía chàng. Trong lòng có một nỗi ăn năn day dứt khôn nguôi, tôi biết đó là vì Vũ Văn Dung.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”. Tôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc Vân đang cưỡi trên con bạch mã: “Lần trước cô nói kẻ đáng ghét nhất trong Thiên Vô Tứ Tôn là ai? Tên kẻ đó nghe có vẻ quen quen.”
Mắt Tiêu Lạc Vân tối đi:
“Hắn chính là Tiểu Xuân Thành Thành chủ trấn giữ phương Đông Thanh Long trong Thiên Vô Tứ Tôn, Gia Cát Vô Tuyết.”
Gia Cát Vô Tuyết sao? Cái tên này tôi từng nghe Hương Vô Thần nhắc tới. Nhớ lại những kỳ ngộ một tháng trước ở Tiểu Xuân Thành, bây giờ tôi vẫn còn thấy sợ. Tiêu Lạc Vân đưa cho tôi một bộ nam trang, nói:
“Thay vào đi, hai chúng ta quá nổi bật, cải nam trang sẽ tốt hơn.”
Tôi nghe lời thay bộ cẩm y màu trắng vào. Nhìn mình trong dòng suối, kim quan búi tóc, tay cầm quạt giấy, cách ăn mặc như một quý công tử, bất giác thấy buồn cười.
Tiêu Lạc Vân không hề thoải mái như tôi, nàng dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt nhợt nhạt. Nhưng cho dù đã mặc nam trang vẫn khó có thể che được vẻ đẹp khuynh thành tuyệt thế của nàng.
Tôi nắm chặt thanh Ly Thương Kiếm trong tay áo, lẩm bẩm nói với ánh trăng: “Trường Cung, có những lời thiếp không cam tâm nói ra. Nhưng Tiêu Lạc Vân, nàng thực sự là nữ tử có thể xứng đôi với chàng. Chỉ hy vọng lần này chúng ta đều vượt qua khó khăn, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy chàng hạnh phúc.”
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét