Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 8.4

Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 8.4.

Sóng nước Lãnh Ngọc Trì buổi sáng sớm trong suốt như ngọc. Hơi lạnh khiến người ta có cảm giác sảng khoái, dễ chịu, khiến tôi nhìn vô số cánh hoa đang chầm chậm nổi lên mặt nước rồi khiêu vũ trong không trung, bất giác cảm thấy như đang trong giấc mộng.

Tôi đứng đón gió, bộ y phục đơn giản như cánh bướm bay lên, chăm chú nhìn phía trước. Một bóng người trong màn mưa hoa bước ra, trên người có một mùi hương đặc biệt. Ánh nắng rọi lên trên mặt nàng, lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt ấy, như có một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt khiến tôi hụt hơi.

Dung mạo khuynh quốc khuynh thành này, bất cứ ai nhìn thấy có lẽ đều có cảm giác kinh ngạc. Nữ nhân này mắt hạnh môi đào, mái tóc dài khẽ bay lên trong gió, tà váy nhẹ nhàng khiêu vũ, làn da trắng ngần như ngọc, không một tì vết, như cửu thiên tiên nữ hạ phàm. Thực ra tôi từng nhìn thấy dung mạo này, đó chính là ở Lạc Thủy Tâm Vân Các của Lan Lăng Vương. Bức tượng điêu khắc nàng thật chân thực, nhưng vẫn không thể lột tả được một phần mười sắc đẹp của con người thật.

“Tiêu Lạc Vân?”. Tôi gọi khẽ tên nàng, mang theo một chút nghi vấn. Không hiểu nàng tốn nhiều công sức để gặp một người không hề liên quan như tôi để làm gì. Trong thư nàng hẹn gặp tôi ở đây, khi nhìn thấy lạc khoản[2], tôi hơi giật mình, không hiểu mỹ nhân chưa từng quen biết vì sao lại hẹn gặp tôi. Là vì Lan Lăng Vương sao? Chàng đã lựa chọn nàng ta rồi mà, hơn nữa đời này sẽ không yêu ai khác ngoài nàng, nàng cần gì phải tới gặp một người từng bị chàng bỏ rơi như tôi?

[2]. Phần đề chữ, ghi tên trên bức tranh.

“Nguyên Thanh Tỏa phải không? Rất nhiều người nói với ta, cô là một nữ tử băng tuyết thông minh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thông minh lanh lợi.” Tiêu Lạc Vân thân thiện nhìn tôi, gương mặt xinh đẹp nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vẻ tiều tụy.

Tôi cười nhạt, có lẽ trong tiềm thức vẫn có một sự thù địch kỳ lạ với nàng, nói:

“Cô tới là để nói những lời tán dương này sao?”

Tiêu Lạc Vân không giận, nhìn tôi giây lát, biểu cảm đột nhiên trở nên yếu đuối và bi thương:

“Ta biết cô không thích ta. Nhưng coi như là vì Trường Cung đi, xin cô hãy nghe lời ta nói!”

Nàng nói như vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ, thở dài nói khẽ:

“Cô nói đi!”

Tiêu Lạc Vân giơ cánh tay lên, một vòng hoa quấn quanh cổ tay nàng bỗng dưng xoay tròn vô số vòng, như con bướm bảy sắc, nàng nhìn tôi bằng vẻ cay đắng, nói:

“Không biết có ai từng nói với cô rằng, ta và Trường Cung thực ra đều không phải người phàm?”

Tôi sửng sốt, lại nghe nàng nói tiếp:

“Mẫu thân của ta là Hoa Yêu, mẫu thân của Trường Cung là Nguyệt Thần, họ từng là tỷ muội cùng tu luyện, khi chúng ta còn chưa ra đời đã có lời hứa hẹn, rằng chúng ta sẽ suốt đời suốt kiếp ở bên nhau.”

Trong lịch sử, lai lịch của Lan Lăng Vương luôn là một câu đố, tôi kinh ngạc nhìn Tiêu Lạc Vân, trong lòng thầm cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của nàng ta.

“Trường Cung là Bán thần chi tử[3], năng lực của chàng khi còn trẻ chưa được hiển lộ. Còn ta thì có năng lực điều khiển Bách hoa, bị Thiên La Địa Cung coi là Bán yêu chi tử[4], truy đuổi rất nhiều năm. Để không làm liên lụy tới Trường Cung, ta gần như đã trốn tới tận chân trời góc biển, nhưng cuối cùng vẫn bị người của Thiên La Địa Cung bắt được. Cũng chính lần cùng với cô bị nhốt trong ngục”. Tiêu Lạc Vân đưa tay ra kéo thấp cổ áo xuống, để lộ một vết thương xấu xí, hoàn toàn tương phản với làn da trắng ngần không tì vết của nàng, tôi há hốc miệng, nàng xoa lên vết sẹo nói: “Thanh Tỏa, những lời thừa thãi thì ta không nói. Hôm nay, hoa tinh tuyết phách trong cơ thể ta đã bị người trong địa cung lấy mất, giờ chúng lại bắt được Trường Cung. Chẳng bao lâu sau, chàng cũng sẽ phải chịu nỗi khổ như ta. Thanh Tỏa, ta biết Ly Thương Kiếm nằm trong tay cô, xin cô cùng ta đi cứu chàng, được không?”

[3]. Nửa người nửa thần

[4]. Nửa người nửa yêu

Tôi khựng lại nhìn nàng trong giây lát, lên tiếng hỏi:

“Hoa tinh tuyết phách là cái gì? Người của Thiên La Địa Cung cần nó để làm gì? Lan Lăng Vương chẳng phải rất lợi hại sao? Sao có thể dễ dàng bị họ chế phục được?”. Tôi hỏi một lúc rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra những tin tức liên quan tới Lan Lăng Vương vẫn khiến tôi trở nên hoảng hốt.

“Trong cơ thể Trường Cung có Nguyệt tinh tuyết phách, sức mạnh còn lớn hơn cả Hoa tinh tuyết phách của ta, tương truyền rằng năng lượng của hai Tuyết phách này có thể giúp Thiên La Địa Cung đánh thức chủ nhân đang say ngủ. Trường Cung vì muốn bảo vệ Kim Dung thành nên đã tiêu hao mất công lực của nửa đời, nay lại rơi vào tay Gia Cát Vô Tuyết vô cùng gian xảo trong Thiên Vô Tứ Tôn nên gần như đã chẳng còn đường sống”. Tiêu Lạc Vân lại gần nắm lấy tay tôi: “Thanh Tỏa, cô từng yêu Trường Cung, chẳng phải sao? Ta nghe nói trong người cô có công lực của Đào Hoa tiên tử, mà Ly Thương Kiếm cũng nằm trong tay cô, nếu cô chịu cùng ta đi cứu chàng, có thể…”

Từng yêu thì đã sao? Giờ tôi đã là ngươi của Vũ Văn Dung rồi, tình cảm ấy từng làm tôi tổn thương sâu sắc, nay thời thế đã thay đổi, làm sao có thể quay đầu lại nữa? Tôi không biết cơn phẫn nộ của mình từ đâu tới, đẩy mạnh nàng ta ra, quát:

“Vì sao ta phải đi cứu chàng? Sự sống chết của các người liên quan gì tới ta? Khi đó chàng chỉ nghĩ tới việc cứu cô, bất chấp sự sống chết của ta, ta còn ngốc nghếch chờ đợi chàng, ngốc nghếch tưởng rằng chàng sẽ tới”. Tim tôi chua xót: “Thôi bỏ đi, đã là chuyện của quá khứ rồi. Nay ta chỉ muốn sống an phận. Ta mà bỏ đi cùng cô, lỡ có mệnh hệ gì thì phu quân của ta làm thế nào?”

Thực ra với tính cách của tôi, cho dù là khi nào, ở đâu, nghe nói Lan Lăng Vương gặp nguy hiểm là tôi đều bất chấp tất cả đi cứu chàng. Nhưng hôm nay, người phụ nữ trước mắt khiến tôi thấy tự ti, xấu hổ, nếu nói rằng nàng và Lan Lăng Vương mới là cặp tình nhân trời sinh thì vì sao trong câu chuyện của họ lại kéo tôi vào? Nếu tôi vì chàng mà chịu đựng nhục hình, sinh tử không biết thì Vũ Văn Dung biết để mặt mũi vào đâu?

Một sự im lặng ngắn ngủi. Trời đã dần dần sáng, mặt nước Lãnh Ngọc Trì phản xạ lên tia ấm của mặt trời, toát lên màu vàng cam rực rỡ.

Tiêu Lạc Vân lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, nói:

“Thanh Tỏa, ta thực sự không có tư cách yêu cầu cô điều gì. Nhưng ta có thể nói với cô, trong tim Trường Cung thực sự có cô. Chàng từng vì tưởng cô đã chết mà tỏ ra tuyệt vọng, cũng từng nghe nói cô xuất hiện ở Tư Không phủ mà bất chấp tất cả xông vào Chu quốc. Chàng nhìn thấy cô còn sống nên mới an lòng, an lòng quay về bên ta, nhưng có những đêm, chàng ôm ta mà miệng gọi tên cô. Có thể những điều này ngay cả bản thân chàng cũng không biết là vì sao. Còn ta thì rõ hơn ai hết.”

Tôi lẳng lặng lắng nghe, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay gần như đã xuyên vào da thịt. Cơn sóng dâng trào trong tim, mang theo một cảm giác đau thương kỳ lạ, lắc đầu nói:

“Được rồi, cô đừng nói nữa!”

Tiêu Lạc Vân mỉm cười, nụ cười đó tuy rằng thê lương nhưng vẫn toát lên vẻ diễm tuyệt, nói:

“Lẽ ra những điều này ta không dám nói đâu, bởi vì ta sợ cô sẽ lại quay về bên chàng. Nhưng bây giờ thì mặc kệ, tính mạng của Trường Cung là quan trọng, ta đã mất Hoa tinh tuyết phách, nay đều dựa vào huyết dịch của mẫu thân để lại cho ta, sau đó cũng sẽ theo chàng đi thôi.”

Tôi không muốn nghe tiếp, rút Ly Thương Kiếm trong tay áo ra, ném xuống đất:

“Thanh kiếm này cô lấy đi đi. Nhưng ta không đi với cô đâu!”. Nói rồi tôi quay người định đi, ai ngờ trước mắt lóe lên một tia sáng bạc, Ly Thương Kiếm như thể có sinh mạng, bay trở về tay tôi. Tôi khựng lại, quay đầu thấy Tiêu Lạc Vân đã quỳ xuống đất, nói:

“Thanh Tỏa, coi như ta cầu xin cô, Ly Thương Kiếm là thần vật, nó đã nhận cô chứng tỏ cô có sức mạnh điều khiển nó. Ta hứa với cô, cô cứu được Trường Cung rồi ta sẽ rời khỏi chàng, để chàng ở bên cô, được không?”. Tiêu Lạc Vân kéo váy tôi, nài nỉ.

Tôi đứng trên cao nhìn nàng, tâm trạng vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn thấy bất nhẫn, cúi người đỡ nàng lên, nói:

“Nguyên Thanh Tỏa ta không phải hạng người như thế. Được rồi, ta hứa với cô sẽ cùng cô đi cứu Lan Lăng Vương, nhưng cô cũng phải hứa với ta, nửa đời sau cô phải ở bên chàng, mang lại cho chàng hạnh phúc, đừng để chàng phải lang bạt kỳ hồ nữa.”

Dù sao chàng cũng là người mà tôi từng yêu sâu sắc. Làm sao có thể nói là không rung động trong lòng cơ chứ? Cho dù tôi ích kỷ, không muốn để chuyện không đâu phá hoại cuộc sống hiện tại, nhưng trong thâm tâm sâu thẳm nhất của tôi, thực ra tôi đã sớm đưa ra quyết định này rồi.

“Đa tình mà tựa vô tình. Quạnh hiu ly rượu vắng tanh nụ cười. Nến kia còn tiếc chia phôi. Sụt sùi đến sáng lệ rơi thay người”.

Có lẽ số phận đã định Nguyên Thanh Tỏa tôi kiếp này phải thế. May áo cưới vì người khác, thay người khác mà rơi lệ đến sáng. Nhớ lại gương mặt khuynh thành tuyệt đại của Lan Lăng Vương, nhớ lại gương mặt dịu dàng của chàng khi buộc vào cổ tay tôi chiếc khăn tay hoa lan, nhớ lại mọi việc đã xảy ra giữa chúng tôi, tim tôi bất giác đau nhói, nỗi buồn thương lởn vởn đâu đây.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét