Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 8.6.
Quay lại Tiểu Xuân Thành, nơi này vẫn ấm áp như mùa xuân.
Lúc này đang là ban ngày, tôi và Tiêu Lạc Vân cùng một đoàn thương buôn từ ngoài vào thành, bởi vậy không gặp trở ngại gì. Tiêu Lạc Vân nói nàng có cách lấy được tấm bản đồ kiến trúc ban đầu của Tiểu Xuân Thành, nhưng giờ phải đi tìm một cố nhân mới lấy được. Thế là tôi ở lại khách điếm, tiết trời cuối thu đầu hạ lúc nào cũng dễ chịu, tay tôi cầm quạt giấy, giả bộ như một phú gia công tử đi dạo trên phố phường, nhưng phát hiện ra trên đường có rất nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi không hiểu nguyên do, còn đang kinh ngạc nhìn lại thì trong một con ngõ nhỏ bỗng dưng có mấy người trông có vẻ giống quan binh xông ra, kẻ đi đầu chặn tôi lại, thái độ vô cùng cung kính:
“Vị công tử này, xin hãy theo chúng tôi một chuyến!”
Tôi ngơ ngác, cứng họng nói:
“Bổn công tử không trộm không cướp, các ngươi dựa vào gì mà bắt ta?”. Người đó cũng không nói gì nhiều, quay người dẫn tôi đi vào một con phố lớn, giơ tay chỉ: “Khắp thành đều dán họa tượng ngài, chẳng nhẽ ngài không nhìn thấy sao?”
Tôi theo tay hắn chỉ nhìn ra, bất giác kinh ngạc. Khắp tường thành đều dán họa tượng của một nam nhân thanh tú, ăn mặc như tân lang, nhưng gương mặt ấy rõ ràng là tôi. Tôi hít sâu một hơi, biết rằng có nói nhiều cũng vô dụng, đành nói:
“Được rồi, ta đi theo các ngươi!”. Nói rồi tôi phất mạnh tay áo, ném ra một nắm bột đá đã giấu trong tay áo từ lâu, quay người chạy vào đầu khác của ngõ nhỏ. Trước mắt lóe lên một tia sáng màu xanh lục, rồi bỗng dưng có một bóng người nhỏ thó chặn trước mặt tôi. Thiếu niên này mặc bộ cẩm y màu xanh khói, như một cây ngọc chưa trưởng thành, thanh tú, yếu ớt, có vẻ gì đó như thiếu nữ, lại mang một sự đáng yêu mà ai ai cũng thích, trông rất là quen mắt. Cậu nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười không rõ hàm ý, hất cằm nói:
“Này, ngươi về rồi hả?”
Tôi nhìn cậu một lúc lâu mới nhớ ra hôm đó, tôi trong trang phục tân lang từng trêu chọc cậu thiếu niên này, cậu từng nói không cho tôi bước vào Tiểu Xuân Thành nửa bước. Còn nhớ biểu cảm đáng yêu của cậu ta khi đỏ mặt nhìn tôi, bởi vậy hoàn toàn không để bụng lời uy hiếp của cậu, ai ngờ việc đầu tiên khi vào Tiểu Xuân Thành là bị cậu ta truy nã.
Tôi lùi về phía sau một bước, cười khan một tiếng, nói:
“Vị công tử này, ngày trước đều là hiểu lầm, cậu hà tất phải để bụng như thế?”
Cậu thiếu niên bật cười ngạo mặt, mặt tươi như hoa, đưa tay nắm lấy cổ tay tôi:
“Ngươi đi theo ta!”
Đương nhiên là tôi không chịu nghe lời, đang định giằng ra thì bỗng dưng nghe thấy tiếng cậu ta thở dài sau lưng:
“Sao không chịu nghe lời hả?”. Nói rồi sống lưng tôi đau nhói, trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác.
Xung quanh vang lên tiếng nước chảy róc rách, chỉ nghe thôi đã thấy thật mát mẻ. Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường tre thật dễ chịu, căn phòng rất rộng, tầm nhìn khoáng đạt, có thể nhìn thấy giả sơn, đài phun nước được thiết kế vô cùng công phu ở tiểu viện bên ngoài, bọt nước bắn lên khắp nơi, nghe thật vui tai, hai bên là rừng trúc được cắt tỉa gọn gàng, màu xanh mát mắt.
Tôi dụi mắt, tưởng rằng đây là một giấc mơ, nhưng trong bụng vang lên tiếng òng ọc, cảm giác đói kéo tôi về hiện thực. Nghĩ kỹ lại, có lẽ đã lâu lắm rồi mình không ăn một bữa cơm tử tế. Bên cạnh bay tới mùi thơm thoang thoảng của cơm, tôi quay đầu nhìn sang, thấy một tiểu a hoàn đang bê một cái khay đi ngang người tôi, dường như đang cố ý dẫn dụ tôi, vừa đi vừa dừng, sau đó đi vào hành lang bằng gỗ bên ngoài.
Tôi nghĩ bụng, đúng là ấu trĩ, lại dùng đồ ăn để cám dỗ tôi, ai biết trong đó có hạ độc hay không. Để xem ngươi dẫn ta đi đâu. Thế là tôi ra bộ như cắn câu, theo tiểu a hoàn đó ra khỏi phòng, đi tới một ngã rẽ trên hành lang thì tầm mắt bỗng mở rộng ra, ở đó có một động thiên khác. Trên ngọn giả sơn có một ngọn thác chảy xuống, thiếu niên áo xanh bắt tôi đến đang ngồi bên thác nước, nghịch mấy bông thược dược trong tay, dứt từng cánh hoa thả vào dòng nước.
Chính là thiếu niên từng bị tôi trêu chọc. Thực ra hắn trông khá được, thêm vào đó là khung cảnh đẹp của buổi sáng nay tạo thành một cảnh tượng rất đẹp. Gương mặt ngọt ngào như ngọc, hoa rơi nước chảy, mùi hương của thược dược, tôi mỉm cười, nói:
“”Mênh mông vui thích hẳn là. Gái trai sánh bước lâu la đi cùng. Dịp may đùa cợt vui chung. Tặng nàng thược dược trao lòng mến yêu”[5] .Đây là câu thơ trong bài “Trân Vĩ 2” trong Thi Kinh, cậu từng nghe nói chưa? Không biết tiểu công tử đã để mắt tới cô nương nhà nào?”
[5]. Bài thơ Trần Vĩ 2 trích trong Thi Kinh, dịch thơ Tạ Quang Phát.
Chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lóe lên một vẻ kỳ dị, khóe môi nhếch lên:
“Không ngờ ngươi còn từng đọc cả sách nữa. Thật là khiến ta ngạc nhiên!”
Tôi thoáng khựng lại, nghĩ bụng giờ mình đang cải nam trang, sao ánh mắt hắn nhìn tôi có vẻ gì đó thật ám muội? Tôi cười khan một tiếng, nghĩ bụng, giờ tôi nằm trong tay hắn, không biết đang ở tình trạng nào, tốt nhất là cứ xây dựng mối quan hệ tốt với hắn, thế là nói:
“Thược dược là loài hoa định tình, cậu dứt cánh nó như thế, chẳng lẽ là tình cảm không thuận lợi sao? Ca ca cũng là người từng trải, biết đâu có thể chỉ bảo cho cậu”. Lúc này mũi tôi lại ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, tôi đói đến mức khó chịu, bèn lại gần đón lấy cái khay trong tay a hoàn kia nói: “Thức ăn này cậu hạ độc chưa? Ta ăn trước nhé, nếu không may trúng độc thì cậu nhớ cho ta thuốc giải.”
Lại gần mới thấy, tiểu a hoàn đó trắng trẻo xinh xắn, nàng ta ngước mắt nhìn thiếu niên lục y một cái, mặt ửng hồng. Tôi cười thầm trong lòng, bê khay thức ăn về chiếc ghế gỗ ăn uống ngon lành. Lát sau, nửa bát cơm còn chưa kịp xuống tới bụng thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng thứ gì đó xé gió, ngay sau đó là một tiếng hét lảnh lót, tôi thất kinh đứng bật dậy, quay đầu thấy đôi mắt của tiểu a hoàn đó đã bị hai cột băng xuyên qua, máu me be bét, tôi thấy cảnh tượng đó, nỗi sợ hãi vang lên, chưa kịp thét lên thì đã đứng không vững, phải chống tay vào cạnh bàn nôn thốc nôn tháo.
Tròng mắt của a hoàn đó rỉ máu, va đụng lung tung như con ruồi không đầu, giây sau ngã nhào ra đất, máu tươi theo hai hố mắt sâu hoắm chảy khắp mặt, nhuộm đỏ cả mặt đất, thiếu niên lục y cau mày, quát:
“Người đâu, thu dọn chỗ này cho sạch sẽ. Nữ nhân thật phiền phức, chết rồi mà còn bẩn!”
Câu này thốt ra nghe bình thường như thể đang thảo luận chuyện thời tiết, tôi nghe mà nổi da gà. Nôn tới khi bụng không còn thứ gì, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, run rẩy hỏi:
“Vì sao lại giết nó?”
“Ta ghét nữ nhân!”. Thiếu niên lục y tiếp tục nghịch bông hoa thược dược trong tay: “Càng ghét bọn chúng dùng ánh mắt buồn nôn nhìn ta.”
Biến thái, tôi thầm chửi một tiếng trong lòng, cúi người nhìn bộ y phục trên người mình, bỗng dưng hiểu ra vì sao hắn giữ tôi lại tới giờ này. Bởi vì trong mắt hắn tôi không phải là nữ nhân. Tôi hít sâu một hơi, nói:
“Cậu bắt ta tới đây làm gì? Không có chuyện gì thì ta cáo từ trước đây!”
Thiếu niên ném bông hoa thược dược trong tay lên, ngón tay thon dài hơi cong lại, những giọt nước đang chảy trên ngọn giả sơn lập tức đóng lại thành cột băng nhỏ bay tới, găm bông hoa kia lên cành cây, giọt băng soi lên màu đỏ rực của bông hoa, tạo lên một vẻ đẹp lạnh lùng. Thiếu niên lục y nắm cổ tay tôi, chỉ:
“Ngươi xem, đẹp không?”
“Ta không biết!”. Bàn tay hắn rất lạnh, tôi thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ, đẩy tay hắn định chạy, hắn vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi, nói:
“Bình sinh ta ghét nhất là ai đụng vào người ta. Bất cứ ai từng đụng vào da ta, ta đều chặt tay của kẻ đó.”
Lúc này một nửa người tôi đã bị ôm trong lòng hắn, nghĩ bụng giờ thì xong rồi, tính theo cách đó thì trên người tôi còn lại cái gì? Giãy giụa một lúc định thoát ra khỏi tay hắn nhưng càng bị ôm chặt hơn:
“Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như thế. Cũng là người đầu tiên tự ý chạm vào người ta mà còn sống”. Trong giọng nói của hắn có một nụ cười ám muội, khiến tôi bất giác dựng tóc gáy, môi hắn chạm vào tai tôi, nói: “Lẽ ra khi đó ta nên giết ngươi, nhưng không biết vì sao lại không hạ thủ. Ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó, nên mới dán hình ngươi khắp thành, nghĩ bụng nếu ngươi quay lại Tiểu Xuân Thành, chắc chắn ta sẽ không cho ngươi thoát khỏi tay ta.”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt thiếu niên đó lóe lên một vẻ căm ghét tột độ, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi. Tôi thật hối hận, khi đó tưởng rằng hắn chỉ là một đứa trẻ dễ bắt nạt, ai ngờ gây ra hậu quả ngày hôm nay.
Lúc này, những cánh hoa thược dược bị cột băng găm vào gốc cây ban nãy đột nhiên bay lên, nhất tề cắm vào lưng tôi, một bóng áo trắng trên không bay xuống, kéo tôi khỏi vòng tay hắn, tay áo phất lên, lại có vô số cánh hoa nữa tạo thành mê trận bay về phía thiếu niên áo xanh, giọng nói của Tiêu Lạc Vân lạnh lùng:
“Gia Cát Vô Tuyết, nếu bây giờ ngươi thả Lan Lăng Vương thì ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Tôi nghe tiếng sửng sốt, hóa ra tên tiểu tử lục y mặt búng ra sữa này chính là một trong Thiên Vô Tứ Tôn, Tiểu Xuân Thành Thành chủ Gia Cát Vô Tuyết? Giọng nói của Tiêu Lạc Vân trở nên phẫn hận:
“Nếu không ta sẽ không để sót một con gà con chó trong Tiểu Xuân Thành ngươi!”
Gương mặt nhỏ nhắn như tượng tạc bằng ngọc của Gia Cát Vô Tuyết nở một nụ cười thản nhiên, nắm ngón tay chỉ vào đầm nước, hơi cong lên, lập tức vô số mảnh băng nhỏ bay lên, ngắm chuẩn vào Tiêu Lạc Vân và tôi, nói:
“Tiêu Lạc Vân, ngươi chẳng qua chỉ là một hoa yêu nhỏ bé, sao dám nói chuyện với ta bằng khẩu khí đó? Vả lại nếu ngươi có bản lĩnh đó thì đã không bị ta lấy mất Hoa tinh Tuyết phách rồi.”
Tiêu Lạc Vân như bị động tới nỗi đau sâu thẳm trong trái tim, gương mặt xinh đẹp ánh lên vẻ đau khổ. Tôi thấy khí thế sắp bị áp đảo, nghĩ bụng nàng ta là đồng bọn của mình, tôi cũng nên giúp đỡ, bèn vung Ly Thương Kiếm trong tay áo lên, vốn định dọa Gia Cát Vô Tuyết, ai ngờ những mảnh băng đó bị kiếm khí của tôi đánh vỡ vụn, hóa thành băng vụn rơi xuống đất.
Gia Cát Vô Tuyết thất kinh, hét lên:
“Tại sao Ly Thương Kiếm lại trong tay ngươi?”
Tôi không trả lời, vung tay chặt về phía gốc cây hòe to lớn, Gia Cát Vô Tuyết đứng sau gốc cây, lúc này đang vội vàng trốn đi, Tiêu Lạc Vân vung tay, vô số bông hoa hòe lao vút lên trời, trong rừng cánh hoa, Tiêu Lạc Vân kéo tay tôi, nhảy vào đầm nước bên cạnh.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét