Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 8.3.
Đại lễ đăng cơ được cử hành rất long trọng và trang nghiêm, cảnh tượng tế trời, ca vũ, biểu diễn đều như thể hiện một sự thái bình thịnh thế. Tôi lại cảm thấy cả Hoàng cung được bao phủ trong bầu không khí lạnh lẽo, một triều vua, một triều tôi, rồi sẽ có một số người phải theo Vũ Văn Dục ra đi. Mà chính địch của Vũ Văn Dung, bao gồm những kẻ phái sát thủ truy sát chúng tôi, con đường sau này sẽ vô cùng khó khăn.
Tôi thu dọn qua loa ở Minh Nguyệt Hiên, định sáng sớm mai sẽ quay về Tư Không phủ. Sau này sẽ tổ chức di dời từ phủ vào Hoàng cung, còn rất nhiều việc phải lo. Mọi việc xảy ra quá nhanh, thậm chí tôi còn chưa kịp rút mình ra khỏi việc này. Đã đến giờ lên đèn, hơi lạnh ngoài cửa sổ bị ánh chiều tà nhuộm đỏ rực, ánh nắng dường như ở rất xa, không hề có chút hơi ấm. Có người ở ngoài gõ cửa, nói to:
“Có thưởng tới!”
Tôi sửng sốt, rồi cúi đầu đứng lui sang một bên. Đưa mắt nhìn vô số tráp trân châu, lụa là gấm vóc như nước chảy vào Minh Nguyệt Hiên, ánh sáng rực rỡ khiến tôi hơi chói mắt. Nội thị đó lại tuyên đọc điều gì đó, giọng nói the thé, tôi chỉ nghe thấy mấy tiếng “Nguyên Thị Thanh Tỏa”, trong lòng bỗng dưng thấy thật thê lương, nay chàng đã là bậc Đế vương mà tôi vẫn chỉ là một tì thiếp vô danh vô phận.
Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình cũng như những nữ nhân cổ đại bình thường khác, coi trọng cái gọi là danh phận. Nhưng danh phận có lẽ có thể đại diện cho địa vị của tôi trong cuộc đời chàng. Chỉ nghĩ tới nàng công chúa Đột Quyết chưa biết tên họ, dung nhan kia, nghĩ tới các nữ nhân trong Yên Vân các và Nhan Uyển, nghĩ tới việc sau này phải cùng họ chia sẻ một nam nhân là tôi lại thấy thật tuyệt vọng. Trong lòng bỗng dưng nổi lên một con sóng, nhất thời quên cả lễ số, mãi tới khi có người hầu thầm nhắc nhở tôi:
“Chủ nhân, phải tạ ân!”
Thấy thánh chỉ như gặp Hoàng đế, tôi vội bước xuống bậc, đang định cúi người hành lẽ thì bỗng dưng có một bàn tay to lớn đỡ lấy tôi, cảm giác ấm áp xuyên qua chiếc áo mỏng, lan vào người vô cùng quen thuộc. Chàng cúi đầu nhìn tôi, trong mắt có vẻ mệt mỏi, nhưng thấp thoáng vẫn nhận ra một vẻ thân thiết, chàng xua tay cho đám người hầu lui đi, dang tay ôm tôi vào lòng, hỏi khẽ:
“Thanh Tỏa, nàng không vui ư?”
Tôi không muốn làm một oán phụ, thế nên đành đẩy chàng ra, đi vào giữa tiểu sảnh, tiện tay vốc một nắm kim ngân châu ngọc, gượng cười:
“Chàng ban cho thiếp bao nhiêu thứ quý giá, vì sao thiếp lại không vui chứ?”
Vũ Văn Dung chăm chú nhìn tôi, dường như muốn nhìn thấu tâm trạng thực của tôi sau nụ cười này, lâu sau, chàng thở dài một tiếng, nói:
“Thanh Tỏa, ta biết nàng đang nghĩ gì.”
“Ngay cả thiếp còn không biết thiếp đang nghĩ gì, làm sao mà chàng biết được?”. Tôi bình thản nói, nhưng trong lòng đang thầm khinh bỉ bản thân. Cuối cùng thì tôi vẫn thách thức chàng như một oán phụ, sự oán hận, sự lo lắng, sự tổn thương của tôi thực ra chẳng khác gì những nữ nhân bình thường khác, hơn nữa chúng đều được viết cả lên mặt.
Vũ Văn Dung lại gần, ôm tôi từ phía sau, hơi thở chàng ở rất gần tai tôi:
“Ta đã từng nói, từ sau ta chỉ vẽ mày cho mỗi mình nàng”. Tai tôi nhồn nhột, hơi cựa quậy, chàng càng ôm chặt hơn: “Giờ ta vừa kế vị, căn cơ chưa ổn. Chờ khi mọi thứ đã nắm chắc trong tay, ta sẽ bố cáo khắp thiên hạ, lập nàng làm hậu.”
Tôi rung động trong lòng, thấy hơi cảm động, và hoang mang một cách kỳ lạ, quay đầu nhìn vào mắt chàng:
“Lập thiếp làm hậu? Vậy còn Đột Quyết công chúa đã định thân với chàng từ 16 năm nay đâu?”
Vũ Văn Dung khựng lại:
“Sao nàng biết chuyện này?” Chàng ngập ngừng, xoay vai tôi lại, nói tiếp: “Thanh Tỏa, thì ra nàng vì chuyện này mà không vui ư? Hôn sự này là cha ta năm xưa còn sống định ra, ta chẳng có lựa chọn nào cả.”
Tôi thở dài, thực sự không muốn tiếp tục tranh chấp nữa:
“Thôi bỏ đi, thiếp hiểu cả. Chuyện này thiếp cũng vô tình biết thôi, chỉ là cảm thấy chàng không nên giấu thiếp”. Tôi đã sai người gọi hai viên quan văn mà hôm trước tôi gặp vào nội cung, hai người này biết quá nhiều, lại có bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy, giữ lại bên mình không những có thể đề phòng họ nói linh tinh, còn có thể thông qua họ biết thêm một vài tin tức. Ví dụ tôi đã thăm dò được qua miệng họ rằng công chúa Đột Quyết ấy tên là A Sử Na, trẻ trung, xinh đẹp, ai gặp cũng yêu, là nàng công chúa được sủng ái nhất ở Đột Quyết.
Vũ Văn Dung cúi đầu nhìn tôi, lông mày cau lại rồi khẽ thở dài, lúc này trông chàng có vẻ mệt mỏi, trên gương mặt anh tuấn dường như bị phủ một lớp sương, tôi liền đưa tay ra xoa lông mày chàng, nói:
“Thiếp nói chơi thôi, thực ra chẳng có gì to tát cả. Mai thiếp về Tư Không phủ thu dọn mọi thứ, chàng không cần phải phân tâm.”
Vũ Văn Dung vùi đầu vào cổ tôi, khàn giọng nói:
“Thanh Tỏa, nàng cho ta một chút thời gian. Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, lời hứa của ta với nàng không phải là hứa suông.” Nói xong chàng nhè nhẹ ngậm lấy dái tai tôi, hai tay chàng vòng ra sau người tôi, thuần thục cởi bỏ dây thắt lưng, trong hành động dường như chất chứa niềm thương yêu vô bờ.
Tôi vòng tay ôm cổ chàng theo phản xạ, mới phát hiện ra tôi đã quá quen với nụ hôn của chàng. Trái tim bất giác chùng xuống, dường như đang hoang mang vô định, mất đi phương hướng. Tôi chỉ biết mặc cho chàng ôm mình, mặc cho sự nhiệt tình của chàng nhấn chìm mình, có lẽ tôi có thể tin rằng, tôi yêu chàng, và sẽ mãi yêu chàng.
Đêm đã tàn canh. Những ánh bình minh đầu tiên ló rạng, bầu trời phương Đông trắng như bụng cá. Vũ Văn Dung vẫn còn ngủ say, tôi giúp chàng đắp lại chăn rồi khoác áo bó gối ngồi ngắm chàng.
Ngọn nến hồng trên bàn vẫn cháy, ngọn lửa bập bùng lảo đảo trong gió, tôi bỗng dưng nhớ lại câu thơ ấy: “Đa tình mà tựa vô tình. Quạnh hiu ly rượu vắng tanh nụ cười. Nến kia còn tiếc chia phôi. Sụt sùi đến sáng lệ rơi thay người”[1].
[1]. Bài thơ Tặng biệt nhị thủ, tác giả Đỗ Mục, thơ Trần Trọng San.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng dưng lướt qua bao cánh hoa rơi, như một cơn mưa ngũ sắc, hương thơm quyến rũ, nồng nàn, khiến cảnh đêm như mộng như ảo. Tôi thẫn thờ, bất giác xuống giường đi tới bên cửa sổ, những cánh hoa bỗng dưng ngưng tụ thành một xoáy ốc bay về phía tôi, ở giữa kẹp một phong thư, trên đó là nét chữ thanh tú xa lạ, viết “Nguyên Thanh Tỏa”.
Tôi nhẹ nhàng đón lấy, những cánh hoa lập tức bay đi, hương thơm vẫn còn vương vấn. Tôi quay đầu nhìn Vũ Văn Dung còn đang say ngủ, bỗng có một dự cảm kỳ lạ.
Bức thư ngập trong hương hoa này sắp mang tới một thay đổi trọng đại trong cuộc đời tôi.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét