Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 8.2
“Hoàng thúc, ít nhiều huynh ấy cũng là Hoàng đế của Đại Chu, cho dù thế nào cũng nên để toàn thây”. Tôi lẫn trong đám người, loáng thoáng có thể phân biết được đó là giọng nói của Vũ Văn Dung.
“Không được! Cho dù không toàn thây cũng có thể cho y quan vào Hoàng lăng, đều như nhau cả”. Giọng nói của Vũ Văn Hộ không nghiêm túc lắm, nhưng lại có ý không thể làm trái: “Người đâu, tưới dầu lên người hắn, đốt luôn cả quan tài đi!”
Tôi thất kinh, nghĩ bụng chẳng nhẽ Vũ Văn Hộ đã biết Vũ Văn Dục chết giả? Hay là chỉ vì ông ta chưa xác định nên nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngài hóa thành tro thì mới tin?
Sắc mặt của Vũ Văn Dung thoáng tái đi, khóe môi mấp máy nhưng không nói được lời nào. Nếu lúc này chàng còn lên tiếng khuyên nhủ, không những không có ích gì mà việc giả chết cũng bị phát hiện. Trong lúc khẩn cấp, tôi lao vọt lên như một mũi tên:
“Thanh Tỏa khấu kiến cô phụ!”
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi. Ngọn lửa sáng rực tới chói mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn mắt Vũ Văn Hộ, nói:
“Thanh Tỏa chưa được cô phụ cho phép đã tới đây, xin cô phụ thứ tội!”. Nói rồi tôi nhìn Vũ Văn Dung: “Con chỉ là… hơi nhớ phu quân mình.”
Thực ra hôm đó Vũ Văn Hộ từng thấy tôi trong Hoàng cung, chẳng qua ông ta ở trong bóng tối, tôi cũng giả bộ không biết mà thôi. Có lẽ ông ta không coi trọng lắm chuyện này, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, hơn nữa lại nằm dưới lòng bàn tay của vợ ông ta. Vũ Văn Hộ đưa mắt nhìn tôi giây lát, lạnh nhạt ừ một tiếng:
“Đứng lên đi!”
Tôi nghe lời đứng lên, bước lên một bước:
“Cô phụ, Vũ Văn Dục ít nhiều cũng là Hoàng đế, nếu như đốt ngài thành tro, không những đồn ra ngoài nghe không hay, lại còn làm tổn hại tới Vương khí của Đại Chu chúng ta. Chi bằng việc này hãy giao cho Thanh Tỏa xử lý, được không ạ?”
Vũ Văn Hộ đưa đôi mắt sáng ngời sang nhìn tôi:
“Ồ? Con định xử lý thế nào?”
Tôi quay người nói to với nội thị đằng sau Vũ Văn Dung:
“Đi tìm một con thuyền gỗ tới đây, xung quanh bày hoa tươi rồi tẩm dầu”. Tôi cúi đầu ngoan ngoãn nói với Vũ Văn Hộ: “Sau khi con thuyền nhỏ cháy hết, tro thi thể và cánh hoa cũng chìm xuống đáy Lãnh Ngọc Trì, như thế cũng không uổng thân phận đế vương của ngài.”
Vũ Văn Hộ nhìn tôi chăm chú rồi nói:
“Được rồi, tùy con!” Ông nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Dung một cái, rồi lại quay sang nhìn tôi: “Thanh Tỏa, sau này phu quân của con sẽ là Đế vương của Đại Chu, con phải ở cạnh nó chia sẻ nỗi lo đấy nhé!”
Tôi khựng lại, hai chữ “Đế vương” bao hàm trong đó một sức mạnh của số phận. Xung quanh cũng im lặng, chỉ có Vũ Văn Dung là người phản ứng đầu tiên, chắp tay nói:
“Đa tạ Hoàng thúc!”
Tôi cũng vội vàng cúi người hành lễ:
“Đa tạ cô phụ!”
Lúc này, mọi ngọn đuốc đều nhất tề hướng lên trời, chúng nhân đều quỳ bái dưới chân, đồng thanh nói:
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Vũ Văn Dung nắm tay tôi đứng ở giữa, gương mặt sáng ngời, không chút biểu cảm.
Với những hiểu biết về lịch sử, tôi bỗng dưng có một cảm giác đúng là thế sự xoay vần. Vũ Văn Dung bước chân vào bước ngoặt lớn của cuộc đời như thế sao? Quay đầu nhìn Vũ Văn Hộ, ông ta có biết nội tâm cứng rắn thâm trầm của Vũ Văn Dung không, có biết mình đang nuôi hổ trong nhà không, có biết cái chết của Vũ Văn Dục ngày hôm nay chính là để đưa ông ta lên đoạn đầu đài của ngày sau không?
Thì ra mỗi một người, là thần nhân cũng vậy, là anh hùng cũng vậy, trước số phận và lịch sử đều trở nên bé nhỏ và bất lực. Ngoài việc để cơn sóng đẩy đưa thì không còn cách khác. Tôi có phải cũng vậy hay không?
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vòi vọi, trăng sao sáng ngời. Vô số ngọn đuốc chiếu lên Lãnh Ngọc Trì như những vì sao nhấp nháy. Tôi âm thầm siết chặt tay Vũ Văn Dung, nhìn con thuyền nhỏ chở Vũ Văn Dục đang trôi ra giữa Lãnh Ngọc Trì, ánh lửa sáng rực, rồi chầm chậm chìm xuống.
Hy vọng lần này Hương Vô Thần có thể giúp tôi, Vũ Văn Dục cuối cùng được cứu hay không thì phải xem tạo hóa của ngài rồi.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét