Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.3

Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.3.
Trời dần dần tối lại, tôi ngồi trong xe ngựa, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc khăn tay hoa lan được tôi cất vào trong tay áo, không muốn nhìn thấy, cũng không dám nghĩ tới.

Có những lúc phân tích tình cảm của mình đúng là một việc rất tàn nhẫn, không thể không lôi những đoạn ký ức rối loạn đã được chôn vùi trong nơi sâu thẳm tâm hồn ra, nó bao gồm cả nỗi khổ và niềm ngọt ngào, nay tất cả đã trở thành quá khứ.

Ví dụ như Lan Lăng Vương, chàng từng ôm tôi trong vòng tay ở một khoảng cách rất gần, loáng thoáng còn nhớ mùi hương đặc biệt trên người chàng. Nhưng chàng cũng từng làm tôi tổn thương khiến tôi phải đợi chờ trong vô vọng, chàng đã phụ tấm chân tình của tôi. Còn Vũ Văn Dung, chàng đối với tôi tốt tới mức khiến tim tôi đau nhói.

Không khí ban đêm thật trong lành, tôi nghiêng đầu, hít sâu một hơi, hy vọng tâm trạng mình có thể như một hạt bụi lơ lửng trong không trung quay về chỗ cũ, không muốn ép mình phải mổ xẻ nội tâm thầm kín nhất nữa. Có thể yêu hay không yêu vốn chẳng thể nào rõ ràng như đen và trắng, ở giữa còn có rất nhiều khoảng màu hoặc đậm hoặc nhạt.

Con đường nhỏ xíu, sơn lâm tĩnh mịch, lúc này bỗng dưng vọng tới tiếng chim kêu thật thê lương, như đang phải chịu một nỗi đau khôn cùng. Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn một con chim ưng màu đen từ trên không rơi xuống, người còn bị cắm một mũi tên.

“Dừng xe!”

Sở tổng quản nhìn tôi kinh ngạc, khuyên nhủ:

“Không còn sớm nữa, vì sự an toàn của tiểu thư, thuộc hạ định tới thành Tiểu Xuân ở phía Nam trước khi trời tối, tránh đi đêm không an toàn. Nhưng thám tử phái đi về báo lại, Tiểu Xuân thành chủ có lệnh, sẽ đóng cửa thành vào giờ Dậu.”

Tôi hiểu ý của hắn, một là sợ không kịp thời gian, ngoài ra là sợ tôi đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nói:

“Ta sẽ về ngay!”. Nói rồi tôi chạy về hướng con chim ưng rơi xuống, Sở tổng quản thoáng ngây người, rồi lập tức đi theo.

Rừng rậm tăm tối, trời lại đã tối, rất khó nhìn rõ những thứ nằm trên thảm cỏ. Cũng may con chim đó phát ra tiếng rên rỉ như cầu cứu, cứ như thể nó biết rằng có người đang tìm nó.

Lúc này, trong không trung lại vang lên tiếng kêu của mấy con chim sẻ, từ đằng xa có mấy mũi tên bay lên không trung, găm thẳng vào người chúng. Tôi giật mình, lúc này mới phát hiện ra trên bầu trời ở khu vực này hầu như không có con chim nào bay, rốt cuộc là người nào đã đuổi cùng giết tận bọn chúng?

Sở tổng quản bước lên một bước, bảo vệ tôi, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này, bị một hòn đá ngáng ngay dưới chân, suýt nữa thì tôi ngã nhào, cũng may đã đứng vững được, cúi đầu nhìn thấy trong bụi có rất nhiều xác của các loài chim, trên người đều bị trúng tên, đưa cho Sở tổng quản xem:

“Từ mũi tên này có thể nhận ra người giết những con chim này có lai lịch gì không?”

Sở tổng quản cầm mũi tên trong tay ngắm nghía kỹ càng, nói:

“Xem ra không phải là cung tên mà quan binh hay dùng, cũng không phải của bọn sát thủ đã truy sát chúng ta. Mũi tên này làm thô ráp, chắc chắn, có lẽ là của một thợ săn nào đó gần đây.”

Thơ săn sao? Tôi hoài nghi trong lòng. Cho dù thợ săn ở đây cực kỳ thích ăn thịt chim thì cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận như thế. Lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu của một con chim ưng, có lẽ ở ngay gần đây. Tôi men theo tiếng kêu đi vào sâu trong bụi cỏ khô cháy, quả nhiên nhìn thấy một con chim ưng màu đen đang giang được một nửa đôi cánh, trên lưng có một mũi tên, vệt máu đỏ tươi nhuộm lên lông nó. Nhìn thấy tôi, đôi mắt nó lóe lên vẻ cầu cứu, cứ như thể đã quen biết tôi từ trước.

Tôi vội vàng lại gần nâng nó lên, nhất thời không dám rút tên ra, chỉ thận trọng bẻ gãy mũi tên đoạn gần vết thương của nó, và xé mấy sợi vải từ y phục của mình ra cầm máu cho nó. Con chim ưng nhìn tôi, đôi mắt đen lay láy như thể biết nói, tôi định ôm nó về xe ngựa bôi thuốc, nhưng nó nặng hơn tôi tưởng rất nhiều, suýt nữa thì tôi bị ngã. Cũng may Sở tổng quản nhanh tay nhanh mắt đón lấy nó nên tôi mới không bị ngã.

Nhờ ánh sáng yếu ớt, tôi mới nhìn rõ nó đích thực là một con “đại ưng”, nếu đôi cánh dang rộng hoàn toàn có lẽ phải dài bằng hai cánh tay tôi. Trên móng vuốt của nó bị dính máu, nhưng vẫn nắm chặt cái gì đó, ánh lên tia vàng. Tôi tò mò, định mở ra xem, con đại ưng đó nghiêng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt có sự tin tưởng, buông lỏng móng vuốt ra, thả vào lòng bàn tay tôi.

Đó là kim quan búi tóc của một nam nhân, trông có vẻ quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Nhìn kỹ lại, dưới kim quan còn buộc một sợi vải, trên đó có bút tích bằng máu: “Thần nhốt ở Tiểu Xuân thành.”

Vì sau chữ này không có điểm đặc biệt nào khác nên mãi sau tôi mới đoán ra hàm nghĩa của nó, nhìn vô số con chim bị bắn chết nơi thôn dã này, nghĩ bụng có người cố ý sai thợ săn giết hết mọi con chim bay ra từ Tiểu Xuân thành. Tôi nhìn chiếc kim quan sa hoa, rồi nhìn lại con hắc ưng, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ, thăm dò nói:

“Hương Vô Thần?”

Đôi mắt đen láy của con đại ưng lóe lên vẻ bi thương, gần như sắp rơi lệ. Trong đầu tôi lập tức xuất hiện gương mặt yêu diễm của Hương Vô Thần, rất nhiều chuyện cũ hiện lên trong tim. Khi tôi bị thủy quỷ lôi kéo trong Hoàng cung, khi tôi chờ đợi Lan Lăng Vương trong tuyệt vọng. Sau đó tôi lại nhớ tới Đào Hoa, nữ nhân kiên cường và si tình, tôi từng hứa với bà ta, phải thay bà ta bảo vệ Hương Vô Thần.

Đang suy nghĩ thì đằng xa bỗng dưng vang lên một giọng nam hào sảng và xa lạ:

“Này, các người là ai?”

Sở tổng quản đặt con đại ưng vào lòng tôi, nghiêng người che trước mặt tôi, tay phải ấn lên cán đao. Trong ánh sáng mờ mờ, một nam nhân thân hình tráng kiện dần dần lại gần, tôi thấy hắn chỉ đi một mình, y phục như một thợ săn bình thường, bèn đáp:

“Chúng tôi chỉ đi qua đường, huynh có phải là thợ săn ở gần đây không?”

Người đó mặt mũi đen nhẻm, sau lưng đeo một hộp cung tên, thấy tôi là nữ nhân thì hơi giật mình, gật đầu, sau đó nhìn con ưng trong lòng tôi, lên tiếng hỏi:

“Con ưng này là tôi bắn được, trả cho tôi đi!”. Nói rồi hắn đưa tay ra định cầm lấy. Sở tổng quản tưởng hắn định động thủ thì chắn trước mặt tôi. Tôi đụng vào cánh tay hắn, ra hiệu bảo hắn đừng quá kích động.

“Con ưng này có bán không? Bọn ta muốn mua.”

Tên thợ săn đó chẳng nghĩ ngợi gì đã lắc đầu:

“Không bán!”

Tôi xoa lên bộ lông mượt của con hắc ưng trong lòng, nghĩ ngợi rồi nói:

“Đại ca, triều đình Đại Chu có lệnh, mùa thu chặn núi nuôi rừng, tháng tám không thể săn bắn được, chẳng nhẽ huynh không biết sao?”

Tên thợ săn ngỡ ngàng, tôi lại chỉ vào lệnh bài ở thắt lưng của Sở tổng quản, nói:

“Chúng tôi là người của Tư Không phủ, vâng mệnh đi tuần sơn.”

Thực ra pháp lệnh đó là tôi bịa ra, nhưng tôi biết ở Trung Quốc cổ đại thực sự có những quy định bảo vệ môi trường rất nghiêm ngặt. Đây cũng là một trong những đặc sắc của văn minh Trung Quốc, một trong bốn nền văn minh trên thế giới. Các nền văn mình khác bị suy yếu dần một phần lớn là vì cạn kiệt tài nguyên, chỉ có Trung Quốc là duy trì được tới ngày hôm nay. Nhưng văn hóa pháp luật và quan niệm tín ngưỡng của các triều đại lại khác nhau, khí hậu cũng có sự thay đổi, thế nên chăn thú nuôi rừng cũng có sự thay đổi, lúc này tôi cũng chỉ buột miệng nói thế mà thôi.

Viên thợ săn lộ vẻ sợ hãi, lúc sau lại cứng giọng:

“Triều đình hạ lệnh này lúc nào, sao tôi không biết? Vả lại đây là đất của Tiểu Xuân Thành, chúng tôi đương nhiên là nghe lời thành chủ. Tư Không phủ của các người cũng không quản được!”

Sở tổng quản hơi giận, đang định nói gì đó thì tôi ấn hắn xuống, nghĩ ngợi giây lát rồi nói:

“Ý huynh là bắn chết những con chim này cũng là ý của Tiểu Xuân Thành Thành chủ sao?”

Tên thợ săn đó do dự một lúc lâu, có vẻ bực bội:

“Các người không quản được!”. Nói rồi giơ tay ra định cướp lấy con hắc ưng trong lòng tôi, Sở tổng quản không nhịn được, định rút kiếm ra, tôi liền giữ hắn lại, móc một đĩnh bạc trong tay áo ra đưa hắn, nói:

“Huynh để con ưng này cho ta, ta hỏi gì huynh trả lời nấy, nếu thế thì ta sẽ không truy cứu chuyện huynh vi phạm pháp lệnh nữa, và đương nhiên cũng không để huynh phải thiệt thòi.”

Tên thợ săn đó nhìn đĩnh bạc, rồi lại nhìn tôi, dường như hơi do dự. Tôi nhét đĩnh bạc vào tay hắn, chỉ đống chim bị bắn chết xung quanh, xẵng giọng:

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nay huynh không nói rõ thì đừng mong đi được.”

Hắn sửng sốt, vô thức đáp:

“Đấy là lệnh mà Tiểu Xuân Thành Thành chủ đặt ra, sai các hộ săn gần đây thấy chim là giết, không được để bất cứ con nào bay ra khỏi Tiểu Xuân Thành. Ngoài ra còn dặn chúng tôi bắt sống loại hắc ưng này, có thể mang vào lĩnh tiền thưởng.

Đuổi cùng giết tận mọi con chim trong khu vực này, chẳng lẽ vì muốn phong tỏa tin tức Hương Vô Thần bị nhốt ở đây sao? Tôi ngập ngừng, rồi hỏi:

“Tiểu Xuân Thành Thành chủ là người thế nào? Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?”

Tên thợ săn lắc đầu:

“Tôi thực sự không biết. Bọn tôi chỉ là bách tính bình thường, đâu phải muốn là được gặp Thành chủ. Hơn nữa, Thành chủ vốn không thích phô trương, nghe nói ngay cả kẻ hầu người hạ của ngài cũng rất ít được nhìn thấy bộ mặt thật của ngài.”

Trời đã tối hơn đôi chút. Tôi vốn còn vài lời muốn hỏi, nhưng nghĩ lại, tốt nhất là nên tranh thủ thời gian, nếu qua giờ Dậu là không vào Tiểu Xuân Thành được nữa. Tiểu Xuân Thành này từ trong ra ngài đều có vẻ gì đó kỳ lạ, không biết có liên quan gì tới Hương Vô Thần hay không? Tôi lại móc thêm một đĩnh bạc nữa đặt vào tay hắn, nói:

“Con ưng này ta mang theo, hôm nay huynh cứ coi như chưa nhìn thấy nó, cũng chưa từng gặp ta. Nếu không để người của Tiểu Xuân Thành biết được thì huynh cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét