Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.4

Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.4.

Còn chưa tới nửa đêm mà bóng tối đã yên tĩnh đến đáng sợ, xung quanh tăm tối một màu. Sở tổng quản phải đưa tôi đi rất nhanh mới tới được Tiểu Xuân Thành trước giờ Dậu. Ai ngờ trong thành đèn đuốc vẫn sáng trưng, trên phố đông người đi qua đi lại, cảnh tượng phồn hoa an bình, bầu không khí vô cùng hòa thuận. Quả không hổ danh với cái tên “Tiểu Xuân Thành.”

Dọc đường, Sở tổng quản cũng nói sơ qua cho tôi nghe tình hình ở Tiểu Xuân Thành, Tiểu Xuân Thành Thành chủ họ là Gia Cát, nghe nói là hậu nhân của Gia Cát Khổng Minh thời Tam Quốc, những người họ này vô cùng thông minh, đã chọn vùng đất quý ba mặt giáp núi, có suối nước nóng bao quanh để an cư lạc nghiệp, đồng thời nghĩ cách để Chu chủ cắt mảnh đất nơi này làm phong địa. Thế nên hiện nay, tuy Tiểu Xuân Thành về mặt địa lý thuộc về bản đồ của Đại Chu, nhưng ngoài tiền thuế lương thực phải nộp mỗi năm ra thì cơ bản không thuộc sự quản lý của chính quyền Chu triều. Nói theo cách của người hiện đại thì đây chính là một khu tự trị.

Đang ngẫm nghĩ thì chiếc xe ngựa đã dừng lại trước một khách điếm huy hoàng. Sở tổng quản đỡ tôi xuống xe, tôi hơi do dự, nói nhỏ:

“Đêm tối nên tránh nhà to, sống nhà nhỏ. Chúng ta vừa vào thành đã sống ở khách điếm lớn nhất thành thì có phô trương quá không?”

Sở tổng quản vừa đỡ tôi vào khách điếm, vừa đáp khẽ:

“Đây là mệnh lệnh của Tư Không đại nhân, ngài nói vào Tiểu Xuân Thành thì hãy ở trong khách điếm xa hoa nhất. Dù sao chúng ta cũng không rõ tình hình trong thành, ám tiễn khó phòng, cứ ở nơi đông người sẽ an toàn hơn. Ở đây, nếu có gặp chuyện gì thì có thể lấy danh hiệu của Tư Không phủ ra dọa dẫm người khác.”

Tôi nghe nói thế thì thấy quả nhiên Vũ Văn Dung suy nghĩ chu toàn hơn tôi, những gì chàng nói nghe cũng có lý. Lúc này Sở tổng quản đã tới chỗ trưởng quầy, cầm bốn tấm thẻ phòng hỏi tôi:

“Tiểu thư, bốn thượng phòng Đông Tây Nam Bắc, cô muốn ở phòng nào?”

Tôi đang định tùy tiện chọn một phòng thì chiếc túi vải sau người bỗng dưng động đậy. Vì sợ con đại ưng thu hút sự chú ý của mọi người nên tôi mới đựng nó trong cái túi sách đeo sau lưng. Chu Tước, phương Nam, loáng thoáng còn nhớ hình như Hương Vô Thần từng nói, ông ta là một trong bốn vị tôn giả trấn giữ Chu Tước vị của Thiên La Địa Cung. Tôi nghĩ vậy nên chỉ tay chọn căn phòng phía Nam.

Tiểu Xuân Thành quả nhiên trù phú, khách điếm này hoành tráng phi thường, chẳng hề thua kém gì so với kinh thành, phòng ốc rất rộng, ngay cả cánh cửa gỗ dẫn ra hành lang cũng được đặt hai hàng hoa rất đẹp. Tôi đóng cửa phòng, vội vàng lôi con chim ưng trong túi ra đặt lên bàn, lúc này nó đã yếu hơn ban nãy một chút. Mũi tên đó vẫn nằm trong người nó, rút ra e rằng sẽ gây nguy hiểm, mà không rút ra thì cũng không được. Tôi hơi lo lắng, nói với Sở tổng quản:

“Liệu gần đây có thể tìm được đại phu nào đáng tin cậy không?”

Sở tổng quản lộ vẻ khó xử:

“Gã thợ săn ban nãy đã nói rồi, Tiểu Xuân Thành Thành chủ đã treo thưởng cho ai bắt được loại chim ưng này, nếu mà mời đại phu e rằng càng không an toàn.”

Tôi vuốt nhẹ lên lớp lông ở trán nó, bất giác thấy thật đau lòng. Con hắc ưng rên khẽ một tiếng, hình như nghe hiểu những lời của tôi.

Sở tổng quản thấy tình cảnh đó hình như cũng bất nhẫn, thở dài:

“Tiểu thư nghỉ sớm đi, sáng sớm mai chúng ta về Tư Không phủ, tới lúc đó thuộc hạ sẽ tìm thú y giỏi nhất trong phủ để chữa cho nó.”

Tôi gật đầu, mở cữa tiễn Sở tổng quản ra ngoài, nhân tiện dặn dò hạ nhân của khách điếm mang một chậu nước tắm tới.

Trong phòng không thắp nến, cửa sổ mở tung, căn phòng mờ mờ ảo ảo. Ánh trăng rất nhạt, cành liễu mảnh mai đang đung đưa ngoài cửa sổ. Tôi rải mấy cánh hoa lên mặt nước, thở dài một tiếng. Hai ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến tôi không thể không thấy căng thẳng. Trong Tiểu Xuân Thành nơi nào cũng tràn đầy vẻ quỷ dị, các sát thủ không rõ lai lịch và cả một tình yêu không rõ lai lịch. Trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Dung, bây giờ chàng ở đâu, có đang nhớ tới tôi không?

Lúc này, trong căn phòng tăm tối bỗng dưng lướt qua một bóng đen, tôi kinh sợ, còn chưa kịp hét lên thì miệng đã bị người ta bịt chặt từ phía sau, những sợi tóc lòa xòa của người đó chạm phải má tôi, hình như mang theo một mùi hương quen thuộc, âm thanh của người đó trầm trầm vang lên bên tai tôi:

“Nguyên Thanh Tỏa, cô tới tìm ta sao?”

Tôi ngỡ ngàng, hơi quay đầu lại, gương mặt nghiêng nghiêng của người đó trắng bệt và ma mị, mái tóc không buộc, mấy sợi lòa xòa trước trán. Ánh trăng soi rõ thân hình mảnh khảnh của ông, cho dù mái tóc rối tung nhưng vẫn toát lên vẻ phong tình. Tôi vô thức đẩy tay ông ra, thốt lên:

“Hương Vô Thần?”

Ông ta ở rất gần tôi, ánh mắt dừng trên mặt tôi, rồi dịch dần xuống dưới, đột nhiên khựng lại. Tôi hoàn hồn lại, cả người co lại vào nước, vừa thẹn vừa giận:

“Ông quay đầu đi!”. Cũng may trên mặt nước rải đầy cánh hoa, ngoài cổ và vai thì thực ra cũng không nhìn thấy gì cả.

Hương Vô Thần đứng thẳng lên, chớp đôi mắt yêu mị, ngoan ngoãn nghe lời quay người đi, gương mặt trắng bệt anh tuấn thấp thoáng một vẻ bực bội. Tôi dùng khăn lau qua người, khoác y phục vào, quay đầu lại thấy Hương Vô Thần đang đứng quay lưng về phía mình, cúi đầu nhìn con hắc ưng đang thở yếu ớt.

Tôi lại gần, thấy con hắc ưng chầm chậm mở mắt ra, nhìn Hương Vô Thần, đôi mắt đen láy dường như chứa đựng tình cảm vô cùng phức tạp, đập cánh định đứng lên, nhưng không chống đỡ nổi vết thương trên người, cuối cùng lại ngã xuống, phát ra tiếng rên rỉ não nề. Hương Vô Thần đưa tay ra vuốt lông nó, dường như hiểu ý của nó, nói khẽ:

“Ta biết rồi, Hắc Linh!”. Giọng nói của ông ta lúc này không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày, mà yếu đuối và bi thương. Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện trên y phục của Hương Vô Thần có vết rách, khác với vẻ xa hoa tao nhã thường ngày, trên vai hình như còn có vết thương, một vệt máu rất to dính trên áo.

Đúng lúc này thì dưới lầu bỗng dưng vang lên tiếng người huyên náo, ánh đuốc nhuộm đỏ cả ánh trăng bạc, khiến đêm đen rực sáng như ban ngày. Loáng thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng người quát to:

“Bọn ta phụng lệnh thành chủ đi lục soát đào phạm, mau mở cửa ra!”

Tôi khựng lại, nhìn Hương Vô Thần một cái, thì thào:

“Không phải là họ đang nói ông đấy chứ?”

Hương Vô Thần nhìn lại tôi, trong ánh mắt lóe lên vẻ bất lực hiếm có, ôm con hắc ưng nhảy ra ngoài cửa sổ. Tôi túm lấy vạt áo ông ta, nói khẽ:

“Rất nhiều quan binh ở dưới lầu, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn đấy, ông đi đâu?”. Ông ta còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm.

Tôi thót tim, nhìn thùng nước rải đầy cánh hoa bên trên, trong phòng hình như chỉ có chỗ đó là giấu được người, nhướng mày, trong lòng có một kế hoạch.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét