Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.2

Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.2.

Mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa rất dễ chịu, thân xe nhẹ nhàng lắc lư, có lẽ là một chiếc xe ngựa lớn rất chắc chắn. Tôi thoải mái duỗi chân duỗi tay đang đau nhức, hình như lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc ngon đến thế. Vén rèm xe ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, mang tới cảm giác ấm áp.

Trong quầng ánh sáng rực rỡ, Vũ Văn Dung đang cưỡi một con tuấn mã màu đen đi bên cạnh tôi, lúc này chàng đã thay bộ y phục màu nâu, kim quan cũng gỡ xuống, chỉ dùng một miếng vải đơn giản để buộc tóc. Nhưng trông chàng vẫn anh tú ngút trời, chàng nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch môi lên:

“Thanh Tỏa, nàng tỉnh rồi hả?”

Tôi đặt tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn chàng, tò mò hỏi:

“Sao chàng lại mặc như thế này?”

Vũ Văn Dung mím môi cười, giả bộ nói với tôi:

“Tại hạ là xa phu mới tới, hộ tống tiểu thư về phủ!”

Tôi cố nén cười, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua:

“Bây giờ chúng ta đi đâu? Về Tư Không phủ sao? Nhưng mà thiếp còn phải tới chỗ Nguyên phu nhân.”

Lúc này Sở tổng quản cưỡi một con ngựa đỏ từ đằng sau chạy tới, nhìn thấy tôi, vội vàng vòng tay lên nói:

“Thuộc hạ hộ giá tới muộn, đêm qua khiến đại nhân và Thanh Tỏa cô nương phải sợ hãi, xin người thứ tội!”

Vũ Văn Dung liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

“Lần này nể mặt Thanh Tỏa nên ta bỏ qua. Nhưng lần sau, nếu ta biết ngươi còn giấu ta chuyện gì. Sở Lâm Tây, ngươi biết hậu quả của mình thế nào rồi chứ?”

Sở tổng quản cúi đầu, toát mồ hôi lạnh, giọng nói yếu ớt:

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Tôi thấy thế thì vội vàng dàn hòa, cười nói:

“Cũng may chỉ bị kinh sợ chút thôi, cuối cùng mọi người đều bình an vô sự. Vả lại cũng nhờ họa mà được phúc mà, giúp chúng ta phát hiện ra một vùng biển đẹp.”

Vũ Văn Dung kéo dây thừng, điều khiển con ngựa lại gần tôi, rồi bỗng dưng đưa tay ra đặt lên mu bàn tay tôi, trầm giọng:

“Phải, nhờ họa mà có phúc. Nếu không nhờ đêm qua thì ta cũng không biết trong lòng nàng có ta. Nếu không, nàng tưởng Sở Lâm Tây làm việc không ra gì mà còn sống được đến giờ này sao?”

Tôi ngỡ ngàng, lát sau mới hiểu được hàm ý trong câu nói của chàng, đỏ mặt quát:

“Cái gì, trong lòng ai có chàng? Chàng tưởng bở quá!”. Nói rồi tôi buông rèm xuống, trốn trong thùng xe.

Qua một lớp rèm, tôi còn nghe rõ tiếng cười sảng khoái của chàng vang lên trong gió, nghe thật dễ chịu, thật khiến người ta an lòng.

Vũ Văn Dung... thiếp... thực sự thích chàng rồi sao?

Đi một khoảng thời gian rất dài, bỗng dưng chiếc xe ngựa dừng lại. Tôi thấy hơi kinh ngạc, đang định xuống đi dạo một lát, vén rèm xe lên, thấy Vũ Văn Dung đang chờ ở cửa xe, chàng chìa tay ra cho tôi:

“Thanh Tỏa, xuống nào!”

Tôi dựa vào tay chàng, nhảy xuống xe ngựa, lúc này bóng tối đã dần dần bao phủ, nơi chân trời có những đám mây được nhuộm đỏ đang lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm.

Tiết thu thật dễ chịu, tôi vươn vai thoải mái, quay một vòng tròn. Phía trước có một ngã tư, quay đầu lại thấy Vũ Văn Dung chăm chú nhìn tôi. Đột nhiên chàng vòng tay qua hông tôi, kéo tôi lại gần, nói:

“Thanh Tỏa, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Ta sẽ quay về sớm!”

Tôi ngỡ ngàng:

“Chàng đi đâu?”

Vũ Văn Dung nhìn con đường dẫn về phía Bắc, trả lời đơn giản:

“Hoàng cung”. Chàng cúi đầu nhìn tôi, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi ra sau vành tai, dịu giọng: “Ta phải đi cứu Hoàng huynh. Kế hoạch này là nàng nghĩ ra, nếu không đi e rằng sẽ để lỡ mất thời cơ.”

Tôi vội vàng nói:

“Thiếp đi với chàng! Thiếp có thể nghĩ cách để Vũ Văn Hộ càng tin tưởng chúng ta hơn. Huống hồ theo kế hoạch của chúng ta thì thiếp nên tới chỗ Nguyên phu nhân mà.”

Vũ Văn Dung lắc đầu, quyết đoán nói:

“Không được, ta không thể để nàng mạo hiểm thêm được nữa. Những việc này một mình ta cũng có thể xử lý, nàng chỉ cần an tâm chờ ta trở về là được.”

Tôi không cam tâm, còn định nói thêm vài điều, nhưng Vũ Văn Dung đã giơ ngón tay chặn lên môi tôi, miết nhẹ, giọng nói quả quyết:

“Thanh Tỏa, nàng ở lại Tư Không phủ, đừng đi đâu cả. Ta sẽ phái thêm nhiều người bảo vệ nàng. Chỉ cần nàng bình an vô sự là đã giúp ta rất nhiều rồi.”

Tôi cúi đầu, trong lòng dấy lên một cảm giác lo lắng mơ hồ, lí nhí hỏi:

“Chàng sợ đưa thiếp theo sẽ làm liên lụy tới chàng sao?”

Chàng nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, bàn tay to lớn áp vào má tôi, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ:

“Thanh Tỏa, nàng biết ta không có ý đó mà!”. Vũ Văn Dung ghé sát mặt nhìn tôi, đôi mắt như lửa cháy. Hơi ấm từ đôi mắt chàng khiến tim tôi run rẩy, vội vàng đánh mắt đi nơi khác.

Tôi sao thế này, đang làm nũng với chàng sao? Cảnh tượng lưu luyến biệt ly này thật giống với một cặp tình nhân tình sâu ý đậm. Giữa tôi và chàng từ khi nào đã đi tới đoạn không nỡ rời xa nhau rồi? Tôi cắn môi, lùi về sau một bước, nói:

“Được rồi, không còn sớm nữa, chàng đi mau đi!”

Vũ Văn Dung quay người bước đi hai bước, đón lấy con tuấn mã màu trắng trong tay Sở tổng quản, nhảy lên lưng ngựa, mái tóc màu đen bay nhẹ trong cơn gió, thân hình chàng càng đẹp hơn thường ngày mấy phần. Con tuấn mã màu trắng hí vang đang định lao đi thì đột nhiên Vũ Văn Dung giằng mạnh sợi dây thừng hãm nó lại, nhìn sâu vào mắt tôi, giơ tay ra, nói:

“Cái này trả nàng!”

Tôi ngẩng đầu lên, trong tay chàng là chiếc khăn tay hoa lan mà Lan Lăng Vương tặng tôi, trên đó còn dính vết máu của chàng. Tôi vô thức đón lấy, thẫn thờ nắm nó trong tay.

Vũ Văn Dung từ trên lưng ngựa nhìn tôi, trong giọng nói vang lên sự kiên định thâm trầm và cả một sự lo lắng âm thầm:

“Thanh Tỏa, ta cho nàng thời gian để quên. Nhớ nhé, khi gặp nhau, trong lòng nàng chỉ được phép có một mình ta.”

Nói rồi chàng giật mạnh dây cương, quay đầu ngựa đi vào một con đường khác, vó ngựa tung trời, cuốn lên một lớp bụi mù mịt. Mặt trời ngả về phía Tây, tôi nhìn cái bóng Vũ Văn Dung khuất dần khỏi tầm mắt mình, bàn tay siết chặt chiếc khăn tay, cảm giác tâm trạng mình như cành liễu khô cằn trong gió, lảo đảo bị gió thổi bay.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét