Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 6.1

Chương 6.1 - Tập 2: Tựa lầu ngóng cửa cũng tàn năm canh

Dưới vực là một bãi cát êm ái, phía trước là mặt biển đang dâng trào những con sóng giận dữ trong đêm đen, sóng biển ập tới mang theo cả cơn gió lạnh buốt.

Tôi mở mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm dưới âm tào địa phủ. Lúc này, bỗng dưng một đôi tay ấm áp giữ chặt bờ vai tôi, thận trọng kéo tôi vào lòng, lo lắng hỏi:

“Thanh Tỏa, nàng thế nào?”

Đó là giọng nói của Vũ Văn Dung, nó vang lên thật chân thực, hóa ra tôi chưa chết. Tôi ngước mắt nhìn chàng, đôi mắt chàng lóe sáng như những vì sao trong đêm tối, trong đó tràn ngập sự quan tâm dịu dàng. Lồng ngực tôi nhoi nhói, dang tay ra ôm lấy chàng, lắp bắp:

“Văn Dung, chúng ta sống rồi! Tốt quá, chúng ta đều chưa chết!”

Tay chàng siết mạnh, kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giây lát sau, chàng lại thương yêu nâng mặt tôi lên, dịu giọng nói:

“Thanh Tỏa, ban nãy nàng gọi ta là gì?”. Lúc này, đôi mắt chàng bỗng dưng nhíu lại, nhìn kỹ gương mặt tôi: “Sao lại có máu? Nàng bị thương sao?”

Tôi lắc đầu, giọng bùi ngùi:

“Chàng chỉ hỏi thiếp có bị thương hay không mà quên rằng mình cũng biết đau sao?”. Tôi cúi người xem xét vết thương do bị lưỡi dao cứa vào trên cánh tay chàng ban nãy, cũng may là nó không sâu lắm, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả một vạt áo. Tôi nhẹ nhàng xé rách chỗ áo trên vết thương của chàng, hỏi: “Đau không?”

Vũ Văn Dung lắc đầu, lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt trở nên ngọt ngào. Tôi đứng lên, dùng tay vộc một ít nước biển, cẩn thận rửa vết thương cho chàng. Trong nước biển có muối, chạm phải phần vết thương hở miệng chắc chắn rất đau, nhưng chàng cứ như đã mất đi tri giác, chỉ dịu dàng nhìn tôi.

Ngần ngừ một lát, tôi gỡ chiếc khăn tay hoa lan trên cổ tay, nhẹ nhàng băng bó vết thương của chàng.

Đôi mắt Vũ Văn Dung chuyển động, trầm giọng hỏi:

“Nàng... nỡ sao?”

Tôi ngơ ngác, thấy chàng nhìn chiếc khăn tay, ánh mắt tối đi. Tôi cúi đầu, đáp khẽ:

“Thiếp không biết nên nói thế nào, cũng không biết chàng có tin không. Nhưng khoảnh khắc này, trên thế giới, chẳng còn gì quan trọng hơn chàng nữa!”

Ánh mắt Vũ Văn Dung sắc lại, như thể đang bị xúc động mạnh mẽ, vòng tay ôm lấy tôi. Nằm trước ngực chàng, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh và mạnh mẽ của chàng. Chàng cúi đầu xuống, đôi môi đặt lên vầng trán tôi, rồi dần dần trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua mắt, mũi, và cuối cùng mạnh mẽ đặt lên môi tôi, gấp gáp và nóng bỏng. Tôi bỗng dưng không biết làm thế nào để từ chối, thậm chí còn không biết phải đáp trả thế nào. Nụ hôn của chàng vốn rất nhẹ, nhưng lúc này nó trở nên mạnh mẽ tới mức khiến tôi gần như tắc thở, đầu lưỡi chàng luồn sâu vào miệng tôi, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Tôi cảm giác toàn thân như mất sức, hai tay túm chặt vạt áo chàng, dường như không thể nào chống đỡ nổi thân thể mình, chỉ biết thở hổn hển. Vũ Văn Dung trở mình đè tôi xuống dưới, hơi thở ấm nóng, men theo vùng cổ, hôn xuống tai tôi.

Bờ cát êm ái trong đêm tỏa ra hơi lạnh, một vầng trăng khuyết tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt và lành lạnh. Đêm rất lạnh, nhưng lúc này cả người tôi nóng bừng lên, vốn đã mệt mỏi vô cùng, giờ đầu óc tôi trống rỗng, nụ hôn của chàng nóng bỏng và dịu dàng, khiến tôi biết mình còn đang tồn tại. Nhưng đúng vào lúc này, Vũ Văn Dung đột nhiên dừng lại, trong mắt chàng dâng lên một ngọn lửa ham muốn đang cố kìm nén, chàng phủ phục trên người tôi, thở hổn hển nói:

“Thanh Tỏa, không thể ở nơi này. Ta phải cho nàng một tòa lầu đẹp nhất, ta phải khiến nàng thực sự là của ta, ở một nơi thuộc về chúng ta.”

Hơi thở của tôi cũng phập phồng, thở phào một hơi, lại như thở dài, đôi tay vuốt lên mái tóc rối tung của chàng, nói khẽ:

“Vũ Văn Dung, chàng là đồ ngốc!”

Rốt cuộc tôi có cái gì tốt mà đáng để chàng cam tâm tình nguyện cùng tôi chết? Tôi có thể cho chàng cái gì mà đáng để chàng nâng niu tôi trong lòng bàn tay như nâng niu một báu vật.

Chàng nói như lẩm bẩm:

“Thanh Tỏa, nàng biết không, nếu bây giờ là một giấc mơ thì ta thà không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng ta cũng biết, thì ra trong tim nàng có chỗ dành cho ta.”

Nói rồi, chàng đứng lên, bế thốc tôi dậy, đi về phía một tảng đá, chàng đặt tôi nằm lên chỗ lõm trên hòn đá, ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng:

“Lạnh không?”

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm hông chàng. Có lẽ chỉ có hơi ấm của hai người mới có thể chống cự nổi đêm đen lạnh lẽo này. Tôi nằm nghiêng đầu trong lòng chàng, nhìn mặt biển như một màn sương đen kịt dưới ánh trăng mờ ảo, nói đùa:

“Tiếc là đám sát thủ vẫn ở gần đây nên không thể nổi lửa. Nếu không thiếp và chàng ngồi bên một đống lửa ngắm biển, thú vị lắm đấy!”

Chàng cười nhẹ:

“Nàng thích biển ư? Thế thì sau này ta sẽ xây một Biệt Uyển ở gần biển, nếu nàng thích, năm nào ta cũng sẽ đưa nàng đi ngắm biển.”

Lời hứa ấy có nữ nhân nào mà không thích nghe? Tôi cười:

“Chàng không phải là người xa hoa, lại xây Vọng Tiên Lầu vì thiếp. Bây giờ lại nói là xây Biệt Uyển ở gần biển, chẳng nhẽ chàng sẵn lòng vì thiếp làm một hôn quân sao? Hay là muốn thiếp cõng lên mình cái tội danh hồ ly tinh mê hoặc người khác?”

Nói tới hai tiếng “hôn quân”, bỗng dưng tôi nhớ tới Tể tướng Vũ Văn Hộ, thần sắc trở nên nghiêm túc.

“Chàng nói xem, rốt cuộc kẻ nào truy sát chúng ta? Xem ra hình như bọn chúng nhắm vào thiếp, chẳng nhẽ là người mà Nguyên phu nhân phái tới?”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Đúng rồi, mà sao chàng lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải thiếp đã bảo Sở tổng quản giấu chàng rồi sao? Chẳng nhẽ chàng luôn đi theo sau lưng thiếp?”

Vũ Văn Dung nghịch nghịch một lọn tóc bị tuột ra của tôi, gương mặt ánh lên vẻ thương yêu, nói:

“Nhiều câu hỏi quá, nàng bảo ta trả lời câu nào trước?”

Tôi cười khẽ, điều chỉnh một tư thế dễ chịu hơn trong lòng chàng, để có thể nhìn thấy rõ gương mặt chàng. Vũ Văn Dung bỗng dưng thở dài:

“Sở tổng quản là người rất giữ chữ tín, sau khi đã hứa với nàng, quả nhiên không nói với ta chuyện nàng rời đi. Ngày thứ ba ta đi tìm nàng nhưng không tìm được, phải uy hiếp nói là sẽ trị tội Bích Hương, hắn mới chịu cho ta biết hành tung của nàng.”

Chàng nhẹ nhàng cuộn tóc tôi:

“Thanh Tỏa, nàng hiểu được tâm trạng của ta khi đó không? Cảm giác sợ hãi, nàng khiến ta trải nghiệm quá nhiều lần rồi. Sợ mất nàng, sợ không bao giờ được gặp nàng nữa. Sợ có người làm hại nàng, và sợ bản thân nàng muốn chạy trốn, không muốn quay lại bên ta nữa.”

Tôi thắt lòng, trong tim dâng lên một cảm giác ăn năn và hối hận, nói khẽ:

“Văn Dung, thiếp xin lỗi!”

Chàng hơi nghiêng đầu, dịu giọng:

“Ngốc quá, nàng không có lỗi với ta. Nàng xem, nàng đã biết gọi tên ta rồi, thế nên mọi thứ đều là xứng đáng!”. Chàng dừng lại, rồi nói tiếp: “Ta đem theo một đội thị vệ trong phủ theo suốt đêm mới đuổi kịp nàng ở đây”. Bàn tay đặt lên vai tôi siết chặt, dường như vẫn còn chút sợ hãi, nói như lẩm bẩm: “Cũng may, bây giờ nàng lại ở trong lòng ta, an bình.”

Tôi nhắm mắt lại, cảm giác vòng tay này thật là ấm áp. Giây sau, tôi nói:

“Đám sát thủ đó liệu do ai phái tới nhỉ? Chỉ có Nguyên phu nhân là biết hướng đi của thiếp, nhưng chẳng có lý do nào bà ấy.”

Đôi mắt Vũ Văn Dung trở nên lạnh lùng:

Chuyện Vũ Văn Dung muốn phế Hoàng huynh, rất nhiều thế lực trong triều đều nhìn thấy. Mặc dù chỉ là một con rối nhưng cũng rất nhiều người muốn tranh cướp Hoàng vị. E rằng đám người đó là nhắm vào ta, dù sao thì bây giờ xem ra, người có khả năng thay thế Hoàng huynh tiếp chưởng Đế vị nhất cũng chỉ có ta.”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói:

“Xe ngựa của thiếp từ Tư Không phủ đi ra, được che chắn rất kỹ rồi đi về phía Kinh thành, họ tưởng lầm người trong xe là chàng cũng không có gì lạ. Nhưng còn thích khách mà lần trước thiếp gặp phải ở Tư Không phủ thì sao? Người đó chắc chắn là nhằm vào thiếp, sau lưng là do ai sai khiến?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dung, trong mắt chàng cũng có sự nghi hoặc như thế, tôi nói:

“Có phải chàng cũng cho rằng, chuyện hôm đó là do nàng ta làm không? Nhưng cho dù thế nào thì nàng ta cũng chẳng có lý do gì gây bất lợi cho chàng.”

Có lẽ chàng biết tôi đang nói tới ai. Nhan Uyển, thủ đoạn của nữ nhân này tôi đã được nhìn thấy từ rất lâu trước đây rồi. Tôi sống trong Tư Không phủ một tháng, tuy rằng cố ý tránh mặt không gặp, nhưng nàng ta vẫn không chịu tới để giả bộ này nọ, chứng tỏ địch ý của nàng ta đối với tôi rất rõ ràng, nên chẳng thèm giả bộ nữa.

Vũ Văn Dung nghiêm túc suy nghĩ giây lát rồi nói:

“Ta cũng từng nghi ngờ Nhan Uyển. Nhưng bây giờ ngày nào nàng ấy cũng ở trong Tư Không phủ, không có liên hệ gì với bên ngoài, e rằng sau lưng còn có thế lực nào đó lớn hơn”.

Thế lực sau lưng nàng ta là Thiên La Địa Cung, chẳng nhẽ còn chưa đủ lớn sao? Nhưng tôi không thể nói ra câu này, cũng không muốn gây thêm phiền phức vào lúc này. Còn về Nhan Uyển, tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng luôn có một trực giác rằng Vũ Văn Dung đối với tôi càng tốt thì nàng ta càng không nhẫn nhịn được. Nhưng nếu nói rằng kẻ hành thích tôi hôm đó và các sát thủ hôm nay là cùng một nhóm người thì có khả năng không phải là nàng ta rồi.

Càng nghĩ càng thấy đầu óc rối bời, tôi ngọ nguậy trong lòng Vũ Văn Dung, một tay đặt lên ngực chàng, ca thán:

“Haizz, thiếp đáng ghét thế sao? Sao lại có nhiều người muốn giết thiếp đến vậy? Càng nghĩ càng thấy buồn.”

Vũ Văn Dung giữ vai tôi lại, giọng nói có vẻ cổ quái, nói:

“Thanh Tỏa, đừng cựa quậy!”

Tôi kinh ngạc, rồi lại tinh nghịch ngọ nguậy trong lòng chàng, ngước mắt lườm chàng:

“Sao thế?”

Người chàng thoáng run lên, trong mắt lại thắp lên một ngọn lửa ham muốn mơ hồ, hít sâu một hơi, dường như đang cố kiềm chế bản thân, đôi môi đẹp đặt lên trán tôi, giọng nói nghe như hơi giận dữ:

“Thanh Tỏa!”

Lúc này tôi mới hiểu là chuyện gì, vội vàng tránh khỏi ánh mắt chàng, ngoan ngoãn nằm trong lòng chàng không cựa quậy nữa. Đêm đã khuya, ánh sao bị che khuất, mặt biển như một biển mây dày đặc không có bờ, bỗng dưng cảm giác lúc này mọi thứ mơ hồ như một giấc mơ. Tôi áp sát mặt vào ngực chàng, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm và nhịp tim của chàng, khiến tôi bỗng dưng cảm thấy ấm áp và an lòng.

Tôi nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi ập tới, nặng nề ngủ thiếp đi.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét