Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 5.5.
Trời càng lúc càng lạnh.
Nơi quan đạo bụi bay mù mịt, vó ngựa vang lên lẫn với tiếng bánh xe kêu ken két, màn đêm nhuộm sắc đen lên cuộc hành trình. Chớp mắt tôi đã rời Tư Không phủ được mấy ngày. Chuyến đi này tôi không đưa Bích Hương theo cùng, nói là để nàng ở lại Tư Không phủ để tiện ăn nói với chàng, thực ra là vì biết trước chuyến đi này sinh tử chưa rõ, không muốn liên lụy thêm một cặp tình nhân. Có thể nhận ra, tình cảm của nàng với Sở tổng quản là rất tốt, đối với những người yêu nhau mà nói, chỉ chia tay trong giây lát cũng đã là đau khổ, nhưng nỗi nhớ nhung ngọt ngào này không phải ai cũng có. Tôi đã không có được thì chi bằng tác thành cho những người xung quanh.
Vén rèm xe lên, vầng trăng khuyết treo chênh chếch trên cành cây khô, chiếu sáng vài con chim đang nghỉ trên cành, mang theo một cảm giác thê lương. Tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành, cũng đúng lúc này. Chiếc xe ngựa đột nhiên khựng lại, sau đó thì bật ngửa về sau. Tôi giữ chặt lấy khung gỗ nhô ra nơi trần xe, cố vén rèm lên, bỗng thấy một cung tên màu trắng theo gió bay tới, giết chết người xa phu tại chỗ. Mấy con ngựa hoảng sợ lồng lên, hí vang, đằng trước là khói trắng giăng mắc, thấp thoáng thấy mười mấy hắc y nhân đứng đó, xếp hàng phía trước, tay cầm trường đao, sau lưng là một hàng cung thủ đang giơ sẵn cung tên, tất cả đều nhắm vào tôi.
Đám sát thủ này đã được huấn luyện rất kỹ càng. Có lẽ cùng lai lịch với đám người đêm hôm đó đã tới Tư Không phủ hành thích tôi. Nhưng rốt cuộc là ai, có thâm thù đại hận gì với tôi mà cứ kiên quyết phải đưa tôi vào chỗ chết? Cũng may trước khi ra ngoài tôi đã có sự chuẩn bị. Lập tức quay đầu trốn ra sau xe, lấy hai túi hỏa dược, châm ngòi thật nhanh rồi ném một quả về phía chúng.
“Bùm” một tiếng, đám người đó còn chưa kịp phản ứng thì đã có vài tên bị nổ tan xương nát thịt. Đúng lúc này, tôi nhào về phía trước nắm lấy một sợi dây thừng, giật mạnh, quay đầu ngựa phi về hướng ngược lại.
Chiếc xe ngựa đã bị bắn tơi tả, mấy con ngựa sợ hãi ra sức chạy nhưng không cùng một hướng. Ván gỗ sau lưng vang lên tiếng phầm phậm, là tiếng cung tên bắn trúng. Tôi hốt hoảng, sống lưng lạnh buốt vì sợ hãi. Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một đội nhân mã phi tới, trên người mặc y phục thị vệ Tư Không phủ, đi vòng qua xe ngựa của tôi rồi lao thẳng về phía bọn sát thủ. Hai nhóm người lao vào chém giết nhau, loạn tiễn bay tới tấp, không gian nhuốm mùi máu tanh nồng nặc. Tôi hơi kinh ngạc, lúc này tôi đã rời khỏi Tư Không phủ rất xa, các thị vệ của Sở tổng quản sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng bây giờ chẳng còn thời gian để nghĩ những việc này, tôi nắm chặt dây thừng, lao đi mấy chục trượng, quay đầu nhìn lại, rốt cuộc là thế lực như thế nào mà trong chớp mắt đã giết mất quá nửa đội nhân mã của Tư Không phủ. Ván gỗ sau lưng tôi bị cung tên bắn lỗ chỗ như tổ ong, sau xe còn vô số hắc y nhân cầm đao đuổi theo. Tôi nghiến răng, gỡ chiếc trâm vàng trên đầu xuống, đâm mạnh vào chân con ngựa. Con ngựa dẫn đầu đau quá, càng chạy nhanh hơn, tôi cố nắm chặt dây thừng, cơn gió vun vút tạt vào mặt khiến tôi không mở nổi mắt. Đằng trước là khu rừng quế dày đặc, ở giữa có một con đường nhỏ chỉ vừa cho chiếc xe ngựa rách nát nhưng to lớn lọt qua. Mặc đường loạn thạch ngổn ngang, khiến thùng xe kêu răng rắc, một lúc sau, cái thùng xe đã bị đâm thủng hàng trăm lỗ dường như không còn chịu được con đường gập ghềnh, sau mấy tiếng “cót két”, tấm ván gỗ trúng tên dày đặc sau xe rơi xuống mặt đường. Sau đó, vết nứt nơi khoang xe càng lúc càng to. Đằng trước không còn đường nữa, bên dưới lớp sương mỏng là một cái động đen khổng lồ, đó là vách núi! Tôi hốt hoảng, vừa định mượn sức nhảy lên lưng ngựa, nhưng đã muộn mất rồi.
Hai con ngựa đạp hụt một bước, cả hai cùng ngã xuống vách núi trong màn đêm tăm tối. Cũng may lúc đó thanh gỗ nối giữa thùng xe với ngựa đã hoàn toàn bị đứt, nhưng thùng xe cũng bay vút lên theo quán tính, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi đạp một chân vào thùng xe, cả người mượn lực đẩy về sau, vẫn không nắm kịp vách đá. Hai tay tôi cuồng loạn khua lên trong không trung, tôi nhắm mắt, nghĩ bụng hôm nay mình sẽ an giấc ngàn thu.
Đúng lúc này, bỗng có một bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy tay tôi, đầu ngón tay ấm áp chạm phải làn da lạnh lẽo của tôi, như hơi ấm duy nhất trong đêm đông, như ngọn cỏ cứu mạng trong lúc sinh tử.
Nhờ ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy một gương mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt đen thẳm sáng như sao lúc này đang tràn đầy sự ấm áp và lo lắng. Trong khoảnh khắc, cả người chàng cũng bị sức nặng của tôi kéo xuống vực, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chàng rút đao cắm phập vào vách đá, một tay cầm cán đao, một tay nắm chặt tay tôi.
Ánh trăng chiếu sáng gương mặt như ngọc của người ấy, chàng cúi đầu nhìn tôi, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán chàng, càng dịu dàng hơn thường ngày.
Tôi ngỡ ngàng:
“Vũ Văn Dung...”
Đất chỗ vách núi không kiên cố, lúc này, cán đao đột nhiên trượt xuống mấy trượng, bên tai vang lên tiếng lạo xạo của những hòn đá nhỏ đang lăn xuống khiến người ta sợ thót cả tim. Vũ Văn Dung nắm chặt cán đao, hiển nhiên là đã dùng toàn lực, nhưng vẫn nhìn tôi an ủi:
“Thanh Tỏa, đừng sợ!”
Trước nay tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại chàng trong hoàn cảnh này. Mắt tôi ngấn lệ:
“Sao chàng lại ở đây? Đi theo thiếp suốt dọc đường sao? Đồ ngốc, đừng cố nữa! Bây giờ còn cách miệng vực không xa lắm, chàng buông thiếp ra, vẫn còn có thể bay lên được. Nếu không hai chúng ta đều sẽ chết!”. Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, khóe mắt cay xè.
Lúc này, lưỡi đao lại trượt xuống thêm vài tấc nữa, đất đá ở vách núi tiếp tục lăn xuống, Vũ Văn Dung kéo tôi, hai người như cành liễu trong gió, lắc qua lắc lại. Tôi biết nếu như thế này cả hai chúng tôi sẽ rơi xuống đáy vực, nghiến răng buông tay ra:
“Vũ Văn Dung, buông thiếp ra đi. Chàng không cần phải chết chung với thiếp!”
Vũ Văn Dung nắm chặt tay tôi, chàng cúi đầu nhìn tôi, giọng nói nghiêm nghị:
“Nàng tưởng ta chưa từng nghĩ tới việc buông nàng ra sao? Nhưng ta không làm được!”. Tay chàng nắm chặt hơn, khiến tay tôi đau nhói: “Thanh Tỏa, nắm chặt lấy ta! Nàng nhớ không, ta từng nói, nếu nàng không tin vào ông trời, vậy thì nàng có thể tin vào ta. Cho dù có chết thì ta cũng không bỏ nàng một mình đâu.”
Tôi sững sờ nhìn chàng, trong ánh sáng yếu ớt, gương mặt của Vũ Văn Dung càng hiện lên đẹp không tả xiết, tôi nắm chặt tay chàng, sau đó cúi đầu, không cho chàng nhìn thấy giọt nước mắt vừa lăn ra khỏi mắt mình, nghẹn ngào:
“Nhưng có đáng không?”
Bàn tay chàng rộng lớn và ấm áp, chàng nói:
“Ta không biết. Thanh Tỏa, nàng biến ta thành gã ngốc, ta đã không biết làm thế nào để tính toán là có đáng hay không. Nàng giỏi lắm, nàng khiến ta biết rõ ràng là không nên, nhưng lại chẳng còn cách nào khác!”
Lúc này, mũi đao lại tiếp tục trượt xuống, chạm phải một hòn đá to, “cạch” một tiếng, tiếng kim loại gãy rời, một mãnh đao trắng bị gãy bay ra ngoài, cứa rách cánh tay Vũ Văn Dung, nhưng chàng vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi và chàng cùng rơi xuống, chiếc váy rộng xòe ra trong cơn gió như một con bướm đang lao vào đống lửa, máu từ vết thương của chàng chảy lên mặt tôi, lành lạnh, như những giọt lệ, tôi nói khẽ:
“Vũ Văn Dung, thiếp xin lỗi!”
Âm thanh như tiếng cánh hoa rơi rụng, bay ra trong cơn gió. Thiếp thường khiến chàng giận dữ, buồn lòng. Hôm nay, còn liên lụy khiến chàng cùng chết.
Thật lòng, thiếp xin lỗi...
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét