Chương 4.5 - Tập 2.
Cả đêm đi tới chỗ sứ giả mà cô mẫu Nguyên phu nhân phái tới thì họ đã ngủ. Ở ngoài phòng khách chờ một lát, tôi thấy một trung niên nữ tử mặt mũi nhanh nhẹn khoác áo đi ra, có lẽ đã quen với cảnh tượng này, đoán là nửa đêm tôi tới đây chắc chắn là có ẩn tình, cũng không trách cứ, lại gần một chút rồi hỏi:
“Thanh Tỏa tiểu thư nửa đêm tới đây có phải là có chuyện gì quan trọng?”
Tôi có chút ấn tượng về người này, là đại nha đầu rất được tin tưởng bên cạnh Nguyên Thị, hình như tên là Uyên Ương.
Tôi lộ vẻ khó xử, ngập ngừng định nói, lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Uyên Ương tỷ tỷ, thực ra sáng nay Thanh Tỏa muốn qua tìm tỷ nhưng trong phủ người đông phức tạp, nói nhiều không tốt. Thế là đành phải đến gặp vào ban đêm, làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi, thật là vô cùng biết lỗi!”. Nói rồi tôi cố tình đưa mắt nhìn xung quanh.
Uyên Ương hiểu ý, nói với mấy thị vệ mà nàng ta đưa tới:
“Các ngươi lui ra trước đi!”. Nói rồi nàng ta đỡ tôi tới bên một băng ghế:
“Thanh Tỏa tiểu thư, có gì cứ từ từ mà nói!”
Tôi cắn môi, điệu bộ có vẻ rối loạn:
“Cô mẫu đối với ta ân trọng như núi, ta... Tư Không đại nhân có chuyện giấu ta, nhưng ta... haizzzz. Chỉ mong cô mẫu sau này nể tình ta, tha cho chàng!”
Sắc mặt Uyên Ương trở nên khó coi, chắc là đoán sự tình nghiêm trọng, vội nói:
“Thanh Tỏa tiểu thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ hơn đi!”
Tôi nắm chặt khăn tay, rồi nhào vào lòng nàng ta, khóc lóc:
“Uyên Ương tỷ tỷ, ta cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng chắc chắn là Tư Không đại nhân có chuyện giấu ta, nếu sau này có ngày đó, tỷ phải giúp ta cầu xin cô mẫu, tha cho phu quân của ta.”
Uyên Ương càng sốt ruột hơn, đỡ tôi dậy:
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu thư nói rõ hơn một chút đi!”
Lúc này cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Vũ Văn Dung sừng sững xuất hiện ở cửa, trầm mặt quát:
“Thanh Tỏa, canh ba nửa đêm nàng chạy tới khách phòng ca thán còn ra thể thống gì? Còn không mau quay về cho ta!”. Nói rồi chàng bước lên một bước, kéo cánh tay tôi lôi ra ngoài.
Tôi bị Vũ Văn Dung lôi ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn Uyên Ương một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu lẽo đẽo theo chàng.
Đi ra rất xa rồi tôi vẫn không dám nói chuyện với Vũ Văn Dung. Cho tới khi về tới tiểu viện nơi tôi sống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thoát tay khỏi chàng rồi ngồi xuống băng ghế đặt giữa sân, bò cả ra bàn, nói:
“Haizz, mệt thật đấy!”
Vũ Văn Dung ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai tôi, giả bộ thở dài, bỡn cợt:
“Đúng là thiên tài diễn kịch!”
Cơ thể tôi vốn hơi lạnh, bàn tay chàng thì nóng, tôi rùng mình, ngồi dậy, định bụng ngoài chuyện chính thì không nên tiếp xúc nhiều với chàng. Thế là tôi định thần, nói:
“Bước đầu tiên coi như đã làm xong. Uyên Ương là người thông minh, Nguyên Thị cũng chẳng phải hạng vừa, nếu ta nói quá rõ e rằng không dễ khiến người ta tin. Bây giờ diễn màn nay, Uyên Ương tưởng là xảy ra chuyện lớn, nhưng lại đoán không rõ lắm. Chắc chắn sẽ lập tức về bẩm báo Nguyên Thị, tới khi đó Vũ Văn Hộ sẽ tập trung sự chú ý vào chàng, mạng của Vũ Văn Dục có thể giữ thêm được thời gian nữa.”
Chân trời đã nhuộm sắc bình minh, tôi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tiếp tục lẩm bẩm:
“Tiểu Điệp theo đội xe của Nguyên Thị tới đây. Vũ Văn Hộ đã sắp đặt trạm gác ở suốt dọc đường, nếu không phải nhờ nàng ta trước đây là người của Tể tướng phủ, xin vào đội xe làm tiểu tư thì rất khó bước chân vào Tư Không phủ. Chắc là sau khi trời sáng Uyên Ương sẽ về. Ừm, thời gian không còn nhiều nữa, giờ ta phải đi tìm Tiểu Điệp, nói cho nàng ta biết toàn bộ kế hoạch, để nàng ta về Hoàng cung nói lại cho Vũ Văn Dục”. Tôi cứ đứng lẩm bẩm một lúc lâu rồi đứng lên định đi về phía phòng củi giấu Tiểu Điệp.
Vũ Văn Dung giữ tôi lại, đôi mắt ánh lên một vẻ dịu dàng:
“Nàng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi!’
Tôi cười khan, tuy rằng mệt nhưng vẫn muốn làm hết sức mình, nói:
“Thôi để ta đi. Vốn định bảo chàng viết một bức thư gửi cho Vũ Văn Dục, nhưng những gì viết trên giấy dù sao cũng không an toàn, ngộ nhỡ Tiểu Điệp xảy ra chuyện gì. Tốt nhất là để chết không đối chứng”. Tôi quay người rảo bước, nói tiếp: “Xem ra ta phải nói với Tiểu Điệp vài lần. Nếu không, một mắt xích nào xảy ra sai lầm là toàn bộ tâm huyết của chúng ta đều uổng phí.”
Vũ Văn Dung bỗng dưng kéo tôi từ phía sau, lòng bàn tay rộng rãi bao trọn bàn tay nhỏ lạnh lẽo của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chàng đầy kinh ngạc, chạm phải đôi mắt sâu thẳm, chàng nhẹ nhàng nói:
“Ta đã dặn nàng ta rồi, và đưa cho nàng ta một chiếc bút gãy từng dùng hồi nhỏ bảo nàng ta mang đi, Hoàng huynh nhìn thấy sẽ hiểu tâm ý của ta”. Bàn tay chàng siết chặt hơn một chút, kéo tôi lại gần hơn: “Hôm nay nàng mệt lắm rồi. Về ngủ sớm đi!”
Lúc này chân trời đã lóe lên những tia nắng đầu tiên, cơn gió se se lạnh, đúng là tôi cảm thấy hơi mệt. Nhưng tuy chàng nói thế mà vẫn chẳng có ý sẽ thả tôi ra. Tôi ngập ngừng, lại ngước mắt lên nhìn chàng, đôi mắt sâu thẳm của chàng ghim chặt lên mặt tôi, tràn đầy sự dịu dàng và cả một sự ép buộc khó nói thành lời.
Tôi bị chàng nhìn, cảm thấy không tự nhiên, lại hơi khó hiểu, chu miệng hỏi:
“Chàng nhìn ta làm gì? Trên mặt ta nở hoa à?”
Chàng ghé sát lại gần tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, bờ môi mỏng cười nói:
“Ta đang nhìn nữ Gia Cát thâm tàng bất lộ trong phủ nhà ta. Thanh Tỏa, nếu nàng là nam nhi thì không biết sẽ là một đối thủ khiến ta đau đầu như thế nào.”
Tôi thấy hơi ngượng, gò má đỏ bừng, khiêm tốn nói:
“Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là chút khôn vặt thôi!”
Thấy tôi như thế, Vũ Văn Dung nở nụ cười ấm áp, bàn tay chàng đặt lên gò má tôi, tình yêu dâng tràn trong đôi mắt. Tôi lùi ra một bước, nói:
“Không còn sớm nữa, Đại nhân cũng về sớm nghỉ ngơi đi!”
Vũ Văn Dung khựng lại, bàn tay giơ lên trong không trung bỗng cứng đơ, rồi chầm chậm hạ xuống.
Tôi quay người đi, cúi đầu nhìn xuống mũi chân, không nói gì nữa.
Trong khoảnh khắc, chàng quay người đi về phía cửa Nguyệt Nhai, dáng vẻ có chút gì đó như cô độc.
Tôi đứng yên, rất lâu, rất lâu, cảm thấy đầu óc mình mệt mỏi vô cùng lại tỉnh táo kỳ lạ. Vũ Văn Dung đối xử với tôi như vậy, tôi còn có thể giả ngây giả ngô đến khi nào? Bởi vì từng bị tổn thương nên tôi không muốn làm tổn thương người khác. Nhưng hôm nay, tôi thực sự không muốn chạm vào cái thứ gọi là tình cảm ấy nữa, bởi vì tôi biết nó chỉ làm tổn thương người khác và tổn thương chính mình.
Tôi quay người đi về phòng, khóe mắt liếc thấy một bóng người, vừa quen thuộc, mà lại vừa xa lạ. Dường như từng xuất hiện rất nhiều, rất nhiều lần trong giấc mơ của tôi. Chàng đứng dưới một gốc hoa, dịu dàng nhìn tôi.
Ánh sáng luân chuyển, một quầng ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lên người ấy.
Đôi mắt ấy vẫn đẹp như thế, đôi mắt đen láy phảng phất như hai vì sao, đẹp tới nhói lòng, đẹp tới mức khiến người ta khó thở.
Lan Lăng Vương, có phải là ảo giác của tôi không?
Tôi thẫn thờ đứng lại, đưa tay lên xoa gương mặt mệt mỏi của mình, lẩm bẩm:
“Haizz, mình lại nằm mơ rồi!”
Khi ngước mắt nhìn lên, thân cây dưới bờ tường vẫn vậy, quả nhiên không một bóng người.
Tôi tự giễu cợt mình, bỗng thấy cay đắng, quay người đi về phòng.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét