Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 5.1

Chương 5.1 - Tập 2: Yêu hoa sơn dã

Lúc này đã là chính ngọ.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, chờ Bích Hương mang chiếc lược mới tới cho tôi. Nói ra cũng thật kỳ lạ, chiếc lược sừng trâu mà tôi hay dùng thường đặt ở ngay bàn trang điểm, chẳng hiểu vì sao hôm qua lại mất tích. Chỉ là một món đồ không đáng tiền, chắc chẳng ai thèm lấy trộm làm gì.

Dung nhan của người trong gương có đôi phần tiều tụy, hôm qua mãi tới sáng sớm tôi mới ngủ, nhưng vì trong lòng trùng trùng tâm sự nên nằm tới sáng mà vẫn không ngủ được. Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên mà tôi làm là sai Bích Hương đi thăm dò. Đại nha đầu Uyên Ương của Nguyên phu nhân quả nhiên mới sáng sớm đã cáo từ ra về, Tiểu Điệp có lẽ đã trốn vào trong đội xe để cùng vào kinh đô rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng trong trận binh hành nguy hiểm này, giờ coi như đã đi được bước thứ hai.

Lúc này, Bích Hương mang chiếc lược mới hối hả đi vào, vừa đi vừa cằn nhằn, nói:

“Tiểu thư, dạo này người lắm khách viếng thăm thật đấy, đêm qua vừa có người của Nguyên phu nhân tới thăm người, hôm nay lại có hai tì thiếp của Yên Vân Các nói là muốn gặp mặt người.”

Tôi ngỡ ngàng:

“Cái gì? Tì thiếp của Yên Vân Các?”

Bích Hương cúi người chải đầu cho tôi:

“Một người tên Vô Song, một người tên Mạt Lợi, đều đang ở ngoài vườn chờ tiểu thư. Hừ, mấy người này đều là hạng gió chiều nào che chiều ấy, ngày trước chẳng bao giờ thèm nhìn thẳng vào tiểu thư, bây giờ thấy Tư Không đại nhân coi trọng tiểu thư thì đua nhau tìm tới.”

Tôi thà về giường ngủ thêm một lát còn hơn, nhưng nghĩ lại làm thế hình như không tốt lắm, bèn nói:

“Thế này nhé, ta ra ngoài gặp bọn họ. Nhưng nếu thời gian lâu quá thì ngươi nghĩ cách gọi ta về.”

Bích Hương phì cười:

“Biết rồi ạ, tiểu thư!”

Ánh mặt trời rực rỡ, trong vườn nở đủ các loại hoa. Trong tòa tiểu đình có hai nữ nhân đang ngồi, phục sức rất hoa lệ, nghe thấy tiếng bước chân tôi thì vội vàng đứng lên đi ra đón. Ngắm nghía tôi giây lát, một nữ nhân áo xanh lên tiếng:

“Thanh Tỏa muội muội, chà chà, muội nhìn xem, càng ngày càng xinh xắn rồi. Muội muội thế là không phải nhé, khỏi bệnh cũng chẳng nói với tỷ tỷ một tiếng, tỷ với Vô Song đều nhớ muội lắm!”

Tôi thấy họ lễ số chu toàn thì vội đáp:

“Chỉ là bệnh nhỏ thôi, đâu dám làm phiền hai vị tỷ tỷ. Nào, mời ngồi!”. Nói rồi tôi dẫn họ tới chiếc ghế đá trong tòa tiểu đình ngồi xuống, gọi to: “Người đâu, mang ít điểm tâm tới đây để ta tiếp đãi hai vị tỷ tỷ!”

Một nữ nhân khác tên Vô Song trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng chẳng nói gì, chỉ len lén nhìn tôi. Tôi mỉm cười đón lấy ánh mắt của nàng ta:

“Vô Song tỷ tỷ, Mạt Lợi tỷ tỷ, để hai vị đích thân tới đây, Thanh Tỏa thực sự thấy áy náy quá!”

Nhìn kỹ lại, thực ra cả hai người này trông đều khá đẹp, ai cũng có nét đẹp riêng, một người hơi đầy đặn một chút, một người thì thon thả như cành liễu. Tôi bất giác cảm thấy, Vũ Văn Dung đúng là kẻ có phúc, gọi bất cứ ai trong phủ ra cũng đều là mỹ nữ, nhưng không hiểu vì sao trong Yên Vân Các vẫn còn giấu rất nhiều hoa thắm liễu xanh, đúng là có diễm phúc.

Vô Song thoáng khựng lại, ngay sau đó nhếch môi nói:

“Muội nói gì thế. Từ sau khi Thanh Tỏa muội muội về phủ, Tư Không đại nhân chẳng hề tới Yên Vân Các nữa, sau này không biết còn bao nhiêu người “đích thân bái phỏng” muội nữa đâu.”

Câu này rõ ràng là có gai, cái người tên Mạt Lợi khá là giảo hoạt, vội nói:

“Hai chúng ta xuất thân không cao quý bằng muội, cũng không có gì để mang cho muội cả, chút tâm ý nhỏ, mong muội nhận cho”. Nói rồi phẩy tay, có mấy thị tì bê đĩa lại gần, tôi liếc qua một cái, tất cả đều là điểm tâm, nhân sâm với mấy thứ bổ thân.

Tôi nói lời khách sáo:

“Hai vị tỷ tỷ tới thăm muội là được rồi, còn mang theo quà làm gì, sau này tới đừng mang gì tới nữa, nếu không thì Thanh Tỏa ngại lắm!”

Vô Song bật cười, nói:

“Bây giờ người xuất thân cao quý ở phủ này không chỉ có mình muội đâu. Quà của hai chúng ta nếu không lọt được vào mắt của Thanh Tỏa muội muội thì sau này e rằng sẽ lọt được vào mắt người khác.”

Tôi khựng lại, nghĩ bụng ý thách thức trong câu này quá rõ ràng. Người còn lại xuất thân cao quý mà nàng nói có lẽ là Nhan Uyển. Hiện tại, tôi chẳng muốn tranh chấp với loại người vô duyên như thế nên chỉ cười, gọi người mang ít phượng lê ra:

“Muội cũng chẳng có đồ gì tốt tặng cho hai vị tỷ tỷ, chỗ phượng lê này còn tươi, nếu không chê thì hai tỷ mang một ít về nếm thử.”

Vô Song thấy tôi không cãi lại thì chẳng tiện nói gì nữa, nhưng Mạt Lợi thì cười:

“Vậy thì đa tạ muội muội. Vô Song, không còn sớm nữa, chúng ta đừng làm phiền Thanh Tỏa nghỉ ngơi, hôm khác lại tới vậy!”

Tôi nghĩ bụng, hôm khác lại tới? Tốt nhất là sau này đừng tới nữa. Tôi cũng chẳng giữ khách, lên tiếng:

“Nhị vị đi thong thả, muội muội không tiễn nữa!”

Nhìn họ đã đi xa, tôi thở dài, nghĩ bụng nếu ngày nào cũng có một đám nữ nhân tới “thăm” tôi thì tôi chịu làm sao được? Bỗng dưng lại nhớ ra những lời My Hồng Hương nói hôm đó, bây giờ các nữ quyến trong phủ đa số đều là người của Nhan Uyển, nhưng không biết Vô Song với Mạt Lợi, một người đóng mặt trắng, một người đóng mặt đỏ[1], liệu có phải là người của Nhan Uyển hay không? Bao lâu nay, tôi cố ý tránh gặp mặt Nhan Uyển, cũng không muốn bị cuốn vào những màn tranh chấp, ghen tuông liên quan đến Vũ Văn Dung, nhưng có lẽ họ lại không nghĩ như vậy.

[1]. Mặt trắng, mặt đỏ là cách trang điểm trong các vở diễn tuồng thời xưa, mặt trắng thể hiện cho người điềm tĩnh, mặt đỏ thể hiện cho con người nóng nảy.

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nếu tiếp tục ở lại bên Vũ Văn Dung, nếu tôi dần dần thực lòng quan tâm tới chàng thì ghen tuông, tranh sủng với đám nữ nhân này sẽ trở thành bài học bắt buộc của tôi. Đây là sự thực mà tôi không thể thay đổi và cũng không thể trốn tránh. Có thể trong tiềm thức, tôi không dám động lòng với Vũ Văn Dung cũng một phần vì nguyên nhân này.

Nam nhân này năm thê bảy thiếp, tôi biết chắc chắn tôi không thể độc chiếm mình chàng.

Còn đang ngẩn ngơ thì Bích Hương đã chạy lại gần, bê một khay trà đưa cho tôi:

“Những lễ vật đó nô tỳ đã cất cho tiểu thư rồi. Chậc chậc, sao tự nhiên lại ra tay hào phóng thế nhỉ? Ngày trước đến một bát nước đường còn tranh với tiểu thư. Haizzz, những người này đúng thật là!”

Tôi quay đầu lại, cười cười cốc nhẹ vào đầu nàng:

“Được rồi, nhìn ngươi phẫn nộ chưa kìa, sắp tóe lửa lên rồi!”

Bích Hương khựng lại, lặp lại:

“Tóe lửa?”

Tôi thở dài:

“Thực ra đẩy thuyển theo gió, nịnh nọt người khác cũng là việc bình thường của con người”. Ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy những bông hoa cúc các màu bày trên hành lang dài tắm mình trong ánh nắng vàng rực rỡ, thi thoảng lại có vài cánh hoa rơi xuống nước, tạo nên một sóng nước lăn tăn.

Hoa rơi nước chảy, hồng nhan như hoa, dù sao cũng phải gửi gắm thân mình vào một người đàn ông.

“Có thể hôm nay ta đang ở vào vị trí của họ ngày trước. Sau này cũng chưa chắc sẽ có tương lai tốt đẹp hơn”. Tôi đặt tay lên cái lan can bạch ngọc của tiểu đình, cúi người chống tay lên cằm, nhìn dòng nước chảy ngoài kia, buồn bã nói.

Lúc này, giọng của chàng bỗng dưng vọng tới, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng nói trầm ấm và dễ nghe, trong đó có vẻ gì như cảm thán, chàng nói:

“Thanh Tỏa, nàng vẫn không tin ta!”

Tóc tôi lành lạnh, hình như có cây trâm cài vào tóc, giơ tay lên sờ, chạm phải một cây ngọc trâm, ở đầu còn có mấy sợi tua rua rủ xuống.

Bích Hương nhanh nhẹn nói:

“Để nô tỳ đi lấy gương cho tiểu thư!”. Nói rồi quay người đi ra khỏi tòa lương đình.

Vũ Văn Dung ngồi xuống cạnh tôi, nhìn những chiếc cốc xếp đầy bàn:

“Sao thế, có khách tới à? Nàng...”

Chàng không nói còn đỡ, vừa nói tới Vô Song với Mạt Lợi là tôi thấy bực, thế là cầm đôi đũa gắp một miếng lê bỏ vào miệng chàng, nói to:

“Bích Hương, mang thêm ít lê nữa tới đây! Bịt miệng chàng ta lại!”

Bích Hương vừa mới đi được nửa đường, quay đầu nhìn chúng tôi một cái, tự nhiên rùng mình, có lẽ là chưa thấy ai trong phủ dám đối xử với Vũ Văn Dung như thế.

Nhưng mà, liệu tôi có hơi quá đà không? Liếc Vũ Văn Dung một cái, thấy chàng sầm mặt, mím môi nhai miếng lê, tướng ăn trông thật đẹp.

Hừ, đáng đời, ai bảo chàng có bao nhiêu là tì thiếp! Tôi nghiến răng, quay đầu đi, chẳng thèm đếm xỉa gì tới chàng.

Lúc này bỗng dưng có một đôi đũa đen xuất hiện trước mắt tôi, kẹp một miếng lê, đung đưa, chàng nói:

“Thanh Tỏa, nàng không ăn sao?”

Tôi ngỡ ngàng, quay đầu lại, Vũ Văn Dung hiền hòa nhìn tôi, hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ, tôi ngẩn ngơ lắc đầu, chàng bèn đặt miếng lê vào miệng tôi, lại còn khen:

“Lê ngon lắm!”

Tôi bất giác bật cười, cảm thấy tâm trạng bực bội ban nãy tan biến hết.

Lúc này Bích Hương đã mang chiếc gương đồng tới, miệng ngọt ngào:

“Tiểu thư, cây trâm bạch ngọc phù dung này hợp với người quá!”

Dù sao tôi cũng là người thích đẹp, không nhịn được, cầm chiếc gương ngắm nghía, một cây trâm ngọc phù dung màu trắng cài trên mái tóc đen, dưới bông hoa phù dung là chiếc lá màu phỉ thúy, xung quanh phiến lá được chạm những viên bảo thạch màu lục, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dưới phiến lá có cẩn những sợi dây bằng bạc và tua rua trân châu màu hồng, trông thật kỳ công. Thấy cây trâm ngọc đẹp thế, đương nhiên là tôi rất thích, khóe miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười.

“Thích không?”. Giọng của chàng vang lên bên tai, tôi mới phát hiện Vũ Văn Dung đang chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, bất giác mặt tôi đỏ bừng, đặt chiếc gương xuống bàn, nghiêng đầu không nói gì.

Đôi tay to lớn ôm lấy tôi từ đằng sau. Vòng tay về đằng trước, ôm thắt lưng tôi, Vũ Văn Dung đặt cằm lên vai tôi, cười:

“Nhìn vẻ thẹn thùng của nàng khiến ta muốn...”

“Muốn gì? Đừng tưởng tặng ta một cây trâm bạch ngọc phù dung là có thể làm gì ta nhé!”. Tôi vội vàng gắp một miếng lê nhét vào miệng chàng: “Chẳng phải nói là thích ăn sao? Ăn lê đi!”

Chàng thích thú nuốt miếng lê, vẫn ôm chặt tôi, buột miệng hỏi:

“Thế còn nàng? Nàng thích ăn gì?”

Nói tới chuyện này khiến tôi nghiêm túc suy nghĩ, nhưng lại không chịu nói thẳng với chàng, mà lẩm bẩm giọng thần bí:

“Thạch lựu chưa tàn, mai chúm chím. Yêu hoa sơn dã, bốn năm bông. Mặt trời ngả bóng, gió se sắt. Cánh lá xanh lấp ló những nụ hồng”. Tôi tinh nghịch quay đầu nhìn Vũ Văn Dung, nghiêng đầu nói: “Là gì thì ta cũng không nói cho chàng biết đâu, để xem chàng có đoán được không!”
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét