Chương 4.4 - Tập 2.
Đêm dài đèn cô quạnh.
Trong phòng chỉ còn tôi với Vũ Văn Dung, ngoài kia một vầng trăng sáng soi vằng vặc, soi bóng những cành cây lên cửa sổ, bóng chàng bị kéo ra thật dài, trông có vẻ gì như cô độc.
Bởi vì chuyện chàng tới phòng Nhan Uyển mà tôi có chút không vui, nhưng khi bình tâm nghĩ lại, thực ra tôi có tư cách gì để yêu cầu chàng? Chàng nói với tôi những lời đó, đương nhiên là cũng sẽ nói với những người khác, bản thân tôi không tin tưởng chàng thì có lập trường gì để bắt chàng chỉ thuộc về mỗi tôi? Vết thương Lan Lăng Vương mới cho tôi còn chưa lành hẳn. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ động lòng nữa, không bao giờ cho người khác cơ hội làm tổn thương mình nữa. Huống hồ lúc này sinh tử của Vũ Văn Dục đang vào thời khắc quan trọng, tốt nhất cứ coi trọng đại sự.
Vũ Văn Dung gập quyển danh sách lại, nắm chặt trong tay, hai hàng lông mày thoáng cau lại, đôi mắt đen sâu thẳm hình như thoảng qua một nỗi đau, im lặng rất lâu, nhưng khi mở miệng lại chỉ nói:
“Nhị ca thuở thiếu thời rất thích đọc sách. Tục thế nhân sự chốn phàm trần bạc bẽo, thực ra huynh ấy đều không màng tới. Nay lại vì ta mà cam tâm trù mưu khắp chốn, lôi kéo lòng người.”
Tôi thoáng sửng sốt, bất giác đứng lên, tự nhiên muốn được đi về phía chàng. Lúc này tôi thấy trong ánh trăng bàng bạc, bóng hai người sóng đôi trên khung cửa, cảnh tượng này khơi dậy một vẻ thê lương khó nói. Vũ Văn Dung vốn là người kín đáo, rất ít thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người ngoài, cho dù đã nói với tôi những lời thâm tình, nhưng vẫn tràn đầy sự tự tin và mạnh mẽ. Hôm nay chàng để lộ sự mệt mỏi rất ít gặp này khiến tôi thấy lòng mình đột nhiên cay đắng.
Tôi đi ra sau lưng chàng, nói:
“Chàng đọc kỹ bức thư này đi, ngài viết là “Ngu Đế” Mi La Đột. Ý ngài là “ngu đệ” chăng, nhưng chắc chắn không chỉ là viết nhầm. Quyển sách này là căn cơ mà ngài bày sẵn cho chàng, chỉ có không phụ lòng kỳ vọng của ngài thì mới xứng đáng với tấm lòng này.”
Vũ Văn Dung thoáng xúc động, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc lại:
“Ta biết, thành đại sự thì phải có hy sinh. Nhưng ta chỉ còn lại một vị huynh trưởng này thôi, thực sự không muốn phải mất huynh ấy”. Vũ Văn Dung cúi người ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi như một đứa trẻ, hơi nóng từ miệng chàng phả vào tai tôi, lẩm bẩm nói: “Ta thực sự không muốn!”
Ban nãy tôi vốn đã hạ quyết tâm giữ khoảng cách với chàng, nhưng không kịp đề phòng đã bị chàng ôm lấy, muốn đẩy chàng ra nhưng lại thấy không thể. Do dự giây lát, tôi đưa tay vỗ nhẹ vai chàng, nói:
“Thực ra muốn cứu người không phải là không có cách, chi bằng chúng ta cùng sát cánh?”
Vũ Văn Dung ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong thần sắc vừa có sự nghi hoặc, vừa có sự mong đợi, tôi muốn cho chàng chút tự tin, tinh nghịch nhướng mày: “Chàng với ta vốn rất ăn ý với nhau. Hai chúng ta liên thủ thì có gì mà không làm được?”
“Chẳng nhẽ trong lòng nàng đã có diệu kế?”. Cùng nhau trải qua rất nhiều việc, hình như chàng cũng có chút tự tin với sự khôn lỏi của tôi.
“Thực ra cũng không thể coi là diệu kế. Chỉ là với tình thế hiện nay, cho dù làm thế nào cũng là mạo hiểm, không thể có cái gọi là kế sách vẹn toàn”. Tôi nhìn vào mắt chàng: “Vẫn là nơi đất chết có đường sống. Nhưng nếu một nước cờ đi sai thì sẽ thua cả ván cờ. Không những không cứu nổi Vũ Văn Dục mà còn kéo cả hai chúng ta vào.”
Ánh trăng sáng như gương, bao phủ cả căn phòng, tôi ngẩng mặt nhìn luồng ánh sáng ấy.
“Thế nên chúng ta phải có lòng tin tuyệt đối!”. Tôi nắm chặt tay, dùng hổ khẩu vuốt nhẹ lên ngực mình, bật cười, nói từng tiếng: “Chàng phải tin rằng chắc chắn chúng ta có thể thành công!”
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét