Chương 1.4 - Tập 2
Khoác trên lưng một túi kim ngân chu bảo, một mình tôi cưỡi ngựa bỏ đi. Trời mùa thu cao vời vợi, thế giới dường như chưa bao giờ rộng lớn đến thế.
Cuối cùng cũng rời khỏi Tể tướng phủ. Nhưng không biết vì sao, tâm trạng tôi không vui mừng như đã tưởng tượng. Có lẽ trải qua quá nhiều việc, cuối cùng tôi cũng bắt đầu hiểu ra, có những việc đã định rằng sẽ bất lực, càng suy nghĩ tốt đẹp thì tới cuối cùng lại càng thất vọng. Ví dụ như Kim Dung thành đường đi xa xôi diệu vợi, tôi không biết mình có thể thuận lợi đến nơi được hay không. Nếu như Lan Lăng Vương không hề có ý gì khác với tôi, còn tôi cứ một lòng một dạ thương nhớ chàng thì sao?
Thi thoảng trong đầu tôi lại lướt qua hình ảnh của Vũ Văn Dung. Gương mặt anh tuấn như tượng tạc của chàng, ánh mắt ẩn nhẫn, cô độc, và cả hơi ấm nóng bỏng của bàn tay chàng. Nếu không phải vì ghét chàng ngay từ đầu, nếu không phải là chàng bá đạo đa nghi, nếu không phải chàng thường dùng cái tư thế mạnh mẽ ấy để đối đãi với tôi. Nếu không phải trong lòng đã có bóng dáng của Lan Lăng Vương. Có lẽ, tôi với chàng cũng sẽ còn đôi chút quyến luyến.
Đang lúc thất thần thì con ngựa bỗng dưng dừng chân lại, lảo đảo mấy bước rồi đứng im. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ra không biết từ lúc nào trước mặt đã xuất hiện một đội nhân mã.
Nam tử đi đầu cưỡi ngựa chậm rãi lại gần, trên người mặc bộ cẩm y trường bào màu xanh, thắt lưng đeo thanh trường kiếm màu vàng tỏa sáng lấp lánh. Tôi hơi sững sờ, là Hộc Luật Quang.
“Thanh Tỏa cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”. Hộc Luật Quang tươi cười nhìn tôi, nói:
“Cô nương đến Kim Dung Thành phải không, chi bằng chúng ta đồng hành, được không?”
Tôi cảm kích cười:
“Ngài cố tình ở đây chờ tôi sao?”
“Đã chờ lâu lắm rồi!”. Hộc Luật Quang nhướng mày, nụ cười có vẻ gì đó hơi khoa trương. Sức cuốn hút của Lan Lăng Vương không một nữ tử nào trên đời có thể chống lại được.
Mới thoáng nghe thấy ba tiếng Lan Lăng Vương, tim tôi chùng xuống rồi lại giãn ra, gò má thoáng ửng hồng, nhưng nhìn biểu cảm khoa trương của hắn, tôi bất giác vừa thấy tò mò lại hiếu kỳ, lên tiếng hỏi:
“Lan Lăng Vương… trông chàng như thế nào?”
“Cô chưa từng gặp sao?”. Hộc Luật Quang ngơ ngác, kinh ngạc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, nói với vẻ nghi hoặc:
“Chưa! Lần nào chàng cũng đeo mặt nạ. Có một lần tôi định nhân lúc chàng không để ý, gỡ mặt nạ xuống, tiếc là không thành công”. Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh tôi đưa tay ra gỡ chiếc mặt nạ của chàng, nhưng bất ngờ chạm môi nhau, gò má đỏ bừng, giọng nói trở nên mất tự nhiên.
Mắt Hộc Luật Quang lóe lên, thở dài:
“Lan Lăng Vương anh dũng thiện chiến, tài trí vô song. Chỉ tiếc rằng gương mặt ngài… haizzz!”
“Mặt của chàng… rất xấu sao?”. Thực ra điều này tôi cũng đã nghĩ tới, nếu không phải dung mạo chàng cực kỳ xấu thì sao lại phải đeo mặt nạ suốt ngày. Nhớ lại đôi mắt phượng tuyệt đẹp đằng sau chiếc mặt nạ ấy, trong lòng tôi bỗng thấy thương tiếc: “Ta từng nói với chàng, cho dù khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ ấy là gì, ta… cũng không chê chàng.”
Câu nói này là chân tình thổ lộ, bởi vậy giọng nói của tôi vô cùng trịnh trọng. Hộc Luật Quang thấy tôi như vậy thì nhìn tôi kỳ lạ trong giây lát, rồi phì cười thành tiếng, thấy tôi nhìn hắn ngơ ngác thì mới chịu thu nụ cười lại, nói:
“Thanh Tỏa cô nương không coi trọng vẻ bề ngoài, tình thâm nghĩa trọng. Tại hạ vô cùng khâm phục!”
“Đó là nụ cười khâm phục của ngài sao?”. Tôi liếc mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi.
“Đó là nụ cười ngưỡng mộ của tôi. Không còn sớm nữa, chúng ta lên đường đi. Lần này tôi nhất định sẽ đưa cô an toàn về bên Trường Cung, thực hiện lời hứa với ngài ấy”. Hộc Luật Quang đáp.
Màn đêm buông khẽ nơi tiểu trấn heo hút, phía xa có một ngọn núi xanh ngắt màu lá, rặng núi thoắt ẩn thoắt hiện bao bọc lấy xung quanh, tạo thành một tấm rèm thiên nhiên, mặt trời lặn về hướng Tây, luồng ánh sáng nhờ nhờ chiếu lên tấm biển sơn son thếp vàng. Trên đó là mấy chữ uốn lượn: “Thanh – Thủy – Lâu”.
Đây là khách điếm lớn nhất của Thanh Thủy tiểu trấn. Hộc Luật Quang thuê riêng một phòng nhỏ cho tôi, nằm ở góc phía Tây Bắc của Thanh Thủy Lâu, qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy những bông hoa nở rực rỡ trong vườn hoa và cả một đầm sen với màu xanh trải dài.
Tắm rửa trong phòng xong xuôi, thay một bộ y phục sạch sẽ, tôi cảm giác người mình dễ chịu hơn nhiều. Tôi buộc Trấn Hồn Châu ở cổ, dùng cổ áo che khuất. Đó hình như là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của tôi, tôi nhìn nó thở dài. Dường như đang đáp lại tôi, viên Trấn Hồn Châu trên tay tỏa ánh sáng màu tím.
Lúc này, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng đàn du dương, nghe như tiếng một dòng suối nước nóng đang nhẹ nhàng chảy, xung quanh còn bốc lên hơi nóng, che mờ tất cả. Khi thì uyển chuyển, khi thì thầm thì, giai điệu đan xen hớp hồn người, sự thay đổi nhanh chóng như những viên ngọc lớn nhỏ rơi vào chiếc đĩa, rõ ràng mà si mê, vĩ âm kéo dài, liên miên bất tuyệt.
Tôi nhắm mắt lắng nghe giây lát, trong lòng thầm thấy khâm phục, quay người đi xuống lầu, men theo tiếng đàn mà tìm kiếm.
“Khúc nhạc này chỉ có nơi thiên giới. Trần gian đâu mấy ai được nghe”. Bỗng dưng trong đầu tôi lại xuất hiện câu thơ này.
Cho dù là kỹ thuật hay âm luật đều không có điểm gì để chê trách. Nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy trong tiếng đàn này ẩn chứa chút gì như âm tà, không biết có phải là ảo giác của tôi không. Dù vậy, nó vẫn hay rúng động lòng người, làm sao tôi có thể không nhìn người chơi đàn cho được
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét