Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 1.3

Chương 1.3 - Tập 2

“Tiểu thư, Tư Không đại nhân được nể mặt thật đấy, được Hoàng Thượng đích thân tống hành”. Tiểu Điệp đứng sau lưng chải đầu cho tôi, hoan hỉ nói.

“Tiểu Điệp, cái này cho em!”. Tôi mở chiếc tráp bằng hồng mộc, lấy một chiếc kim trâm khảm ngọc đặt vào tay Tiểu Điệp: “Sau khi ta đi, em hãy tự chăm sóc bản thân, ta sẽ liên lạc với em sau!”

Tiểu Điệp khựng lại, chiếc lược trong tay rơi xuống đất, mở to mắt nhìn tôi, kinh ngạc.

“Tiểu thư, người không đưa nô tỳ theo cùng sao?”

“Tin ta, ta sẽ thu xếp cho em một lối đi tốt. Đương nhiên cũng là vì ta”.

Tôi vỗ vai Tiểu Điệp, cười ôn hòa: “Tiểu Điệp, bây giờ em là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng. Ta sắp rời khỏi Chu quốc, tới Kim Dung Thành tìm Lan Lăng Vương. Dọc đường hiểm nguy, ta cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì. Huống hồ, ta còn muốn em giúp ta ở bên Vũ Văn Dục. Vị Hoàng đế này nho nhã thiện lương, ta không muốn ngài phải chết.”

Mẫu Đơn Uyển nằm ngoài Đơn Tĩnh Hiên. Lần đó cùng ngài gặp gỡ cũng chính ở nơi đây. Khi ấy cả khu vườn ngập tràn xuân sắc, những khóm Mẫu Đơn rực rỡ như lửa giờ đã lui sắc hồng, chỉ còn lại vài bông hoa lẻ loi nằm trên mặt đất, trông thật tiêu điều.

Vũ Văn Dục đứng hiên ngang nơi đó, chiếc cẩm y màu vàng tươi sáng chói, gương mặt trắng trẻo yếu đuối bị khuất bởi những khóm hoa, tôi không nhìn rõ biểu cảm của ngài. Cứ luôn cảm thấy trên người ngài toát lên một vẻ thư sinh quá lý tưởng hóa, cảm giác như nếu không phải sinh vào thời loạn thế, có lẽ ngài đã là một thiên tử thái bình làm nên chuyện lớn.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Vũ Văn Dục chầm chậm quay người lại, gương mặt anh tuấn, nho nhã hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, dường như hơi đấu tranh nội tâm, lại như có chút gì lưu luyến. Và hình như còn có rất nhiều, rất nhiều tình cảm mà tôi không biết nên nói thế nào.

Tôi bước lại gần, ngài mở miệng ra định nói gì đó, khóe môi mấp máy, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

“Thiếp sắp đi rồi. Có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa!”. Tôi nhếch môi cười, cố gắng để bầu không khí trở nên dễ chịu hơn một chút.

“Vì sao?”. Vũ Văn Dục thoáng ngỡ ngàng.

Thực ra tôi ở cạnh Vũ Văn Dung lâu như vậy, tôi nghĩ tôi đã có thể hiểu được nguyên nhân thực sự để chàng thả tôi đi.

“Bởi vì Vũ Văn Dung rất quan tâm tới người, chàng không muốn để một nữ nhân gây ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người”. Tôi hơi xúc động, gò má ửng hồng nói.

“Tứ đệ…”. Vũ Văn Dục sửng sốt. Câu nói này hình như đã gây xúc động cho ngài, biểu cảm của Vũ Văn Dục trở nên phức tạp.

Ánh mắt mà Vũ Văn Dục nhìn tôi, ngay cả Vũ Văn Dung cũng phát giác ra sự khác thường, cho dù tôi không phải người lăn lộn trong tình trường thì cũng chẳng thể nào không biết. Từ lần gặp ngài ở Mẫu Đơn Uyển, trong ánh mắt ngài nhìn tôi có thêm vài phần như dịu dàng và thích thú. Đêm hôm ấy, khi tôi giằng tay khỏi Vũ Văn Dung và rơi xuống Lãnh Ngọc Trì, ngài đã khoác lên người tôi chiếc áo choàng ấm áp, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thương yêu vô hạn.

Vũ Văn Dung là một người bá đạo, nếu không làm gì có chuyện thả cho tôi đi? Đó chính là nguyên nhân, chàng cũng biết mà tôi cũng biết.

“Thanh Tỏa, thì ra có những chuyện không giấu được người khác, càng không giấu được bản thân. Thực ra ta cũng không muốn…”. Giọng nói của ngài rất khẽ, lần đầu tiên ngài gọi tôi như thế.

“Thanh Tỏa có tài đức gì, rốt cuộc chỗ nào đã khiến Hoàng thượng động lòng vì thiếp?”. Tôi tránh khỏi ánh mắt như thiêu đốt của ngài, thở dài.

Câu cảm thán này là chân thực. Hậu cung ba ngàn giai nhân mỹ nữ, tôi chẳng qua chỉ là một người rất bình thường, còn lâu mới được coi là hạng quốc sắc thiên hương.

“Ta cũng không biết…”. Rất lâu sau, giọng nói của ngài như tiếng thở dài, đưa tay chạm lên tóc tôi, nhưng lại dừng lại trong không trung, dường như còn đang đấu tranh nội tâm, rồi ngài vung mạnh tay ra sau, quay người không nhìn tôi nói: “Có lẽ chỉ là vì một bài hát, một khúc từ… hoặc là một nụ cười.”

Tôi nhớ lại dáng vẻ của mình hôm cầm đàn ca hát trong đình tạ, mọi việc cứ như còn diễn ra trước mắt.

Vũ Văn Dục cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt xa xôi như vầng trăng sáng, ngài gần như lẩm bẩm: “Yêu chàng trăng sáng tỏ, tiều tụy cũng vì ai.”

Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, từng phiến lá chầm chậm rơi xuống, trong không khí dấy lên mùi cỏ xanh đã mục của buổi cuối hạ đầu thu. Tôi và Vũ Văn Dục đứng đối diện với nhau, sự cảm khái của tôi, sự luyến lưu của ngài, xung quanh tĩnh mịch như tờ.

“Hoàng thượng, thế sự có lúc biến đổi vô thường, rất nhiều việc không thể cưỡng cầu mà cần chờ đợi thời cơ. Đừng quá lộ liễu, bảo toàn bản thân mới là quan trọng nhất”. Tôi vẫn không kiềm chế được, lên tiếng khuyên ngài.

Vũ Văn Dục sửng sốt, gương mặt anh tuấn thoáng qua một vẻ như hài lòng, nhếch môi lên cười:

“Thanh Tỏa… nàng quan tâm tới ta ư?”

Nhìn vẻ mặt như trẻ con của ngài, tôi bỗng dưng không có đủ nhẫn tâm để nói là không phải, chỉ ngẩn ngơ nhìn.

“Ta biết nàng đang nói gì, cũng biết sớm muộn gì hắn cũng không chấp nhận được ta”. Thần sắc Vũ Văn Dục đột nhiên trở nên cương nghị, đôi mắt lóe lên tia nhìn vừa sáng rực, lại vừa tổn thương: “Có lẽ ta không thể thành đại sự, nhưng ta tuyệt đối không từ bỏ nỗ lực, huống hồ còn có Tứ đệ, căn cơ ta tạo ra sau này cũng sẽ không uổng phí.”

Biểu cảm của ngài lúc này trông thật nghiêm nghị, gương mặt yếu ớt ánh lên tia sáng tin tưởng và hy vọng. Trong mắt tôi, âm thầm có một vẻ quyết hy sinh vì nghĩa.

Tôi thoáng kinh ngạc. Thì ra Vũ Văn Dục đã sớm có sự giác ngộ này. Thế lực của Vũ Văn Hộ trong triều vô cùng thâm hậu, phải có sự nỗ lực của rất nhiều người mới có thể ngang bằng. Thực ra Vũ Văn Dung cuối cùng có thể lật đổ được Vũ Văn Hộ cũng là nhờ bước chân lên con đường mà Vũ Văn Dục đã trải sẵn cho chàng.

“Hãy giúp thiếp chăm sóc cho Cố Tiểu Điệp. Hãy giữ nàng ta ở nơi gần người nhất. Sau này, nếu còn hy vọng… thiếp sẽ liên lạc với người”. Mắt tôi thoáng qua một vẻ thương xót, tuy rằng không chắc chắn rằng mình có thể thay đổi lịch sử, nhưng tôi cũng có thể thử một lần.

“Ừm”. Ngài thoáng khựng lại, rồi gật đầu đồng ý. Tôi biết, việc đã hứa với tôi thì chắc chắn ngài sẽ cố gắng làm bằng được. Tiểu Điệp lại là người của phủ Tể tướng, chắc Vũ Văn Hộ cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng ta.

“Bảo trọng!”. Tôi nhìn vào mắt ngài, chân thành nói.

Nhưng nói nhiều cũng vô ích, chỉ càng thêm thương cảm mà thôi. Nói xong, tôi giẫm chân lên những chiếc lá vụn, quay người bỏ đi.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét