Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 4.1

Chương 4.1: Vọng tiên lầu, vọng quân vương

Tôi không biết “Địa La Tán” của Diệu Vô Âm là thứ gì, nhưng thực sự là công hiệu rất mạnh. Trong suốt những ngày này, Vũ Văn Dung đã sai mười mấy đại phu liên tục khám chẩn cho tôi, nhung hươu, tuyết liên, nhân sâm và nhiều dược liệu quý hiếm khác đều được đưa tới, nhưng tĩnh dưỡng hơn nửa tháng trời mà thân thể tôi vẫn không chút khởi sắc. Vết thương do kiếm đâm ở vai đã dần dần lành lại, trên da chẳng còn dấu vết nào nữa, nhưng mỗi khi nhớ tới những ngày bị Diệu Vô Âm giam bắt, nhớ lại ngọn lửa hừng hực cháy và tâm trạng chờ đợi Lan Lăng Vương với tia hy vọng cuối cùng, là cảm thấy như một cơn ác mộng, khiến tôi bất giác thấy rùng mình. Cả cơ thể lẫn trái tim đều bị tổn thương. Muốn khôi phục một cách thực sự e rằng phải cần rất nhiều thời gian.

Gần đây ngày nào tôi cũng ngủ tới khi mặt trới lên tới ba con sào mới dậy, Bích Hương hầu hạ tôi chải đầu, trang điểm, nhìn sắc trời rồi nói:

“Giờ này chắc Tư Không đại nhân sắp tới rồi!”. Trên mặt nàng bỗng dưng mang theo sự vui vẻ, lại gần nói với tôi đầy vẻ thần bí: “Tiểu thư, gần đây Tư Không đại nhân mới xây một tòa lầu ở Tây Uyển Đại Hưng Thổ Mộc, nghe nói là để tặng cho tiểu thư đấy!”

Tôi dựa vào thành giường, thoáng ngỡ ngàng:

“Vũ Văn Dung rộng rãi thật đấy. Hắn thường tặng nhà cho nữ nhân sao? Cho dù muốn tạo cho người ngoài hình tượng về một phá gia chi tử mê đắm sắc dục thì cũng không cần đầu tư nhiều tiền bạc thật như thế chứ.”

Bích Hương lắc đầu, đáp:

“Tư Không đại nhân vốn là người rộng rãi, nhưng xây riêng một tòa lầu để tặng cho tì thiếp trong phủ thì… đây là lần đầu tiên.”

Trong lòng tôi chẳng hiểu sao lại thấy xúc động. Nếu thực sự là như thế thì Vũ Văn Dung đối xử với tôi có thể coi là rất tốt rồi. Nhớ lại hôm vừa tỉnh lại, tôi cũng thật là vô dụng, chàng cho tôi uống thuốc, cắn nhẹ vành tai tôi. Lúc nhìn thấy chàng, tâm trạng tôi vốn đã vô cùng phức tạp, khí huyết bừng bừng, thế là ngất đi. Có lẽ vì nguyên nhân này mà sau đó chàng không có bất kỳ hành động nào đi quá giới hạn với tôi nữa. Trong suốt nửa tháng nay, ngày nào chàng tan triều xong cũng chạy đến phòng tôi, coi nơi này như là thư phòng của chàng. Dưới cửa sổ đặt thư án của mình, bên trên bày đủ các loại bút lông và giấy tờ quý giá. Đa số thời gian, chàng ngồi ở đó chăm chú đọc sách, còn tôi dựa người vào giường lật giở thi kinh, hoặc là ngẩn ngơ. Hai người đều chẳng ai nói với ai lời nào, chỉ lặng lẽ ở bên nhau, không khí có thể coi là khá hòa thuận.

Thực ra tâm ý mà Vũ Văn Dung dành cho tôi không phải là tôi không cảm nhận được. Nhưng tôi biết làm thế nào đây? Rất nhiều đêm, cảnh tượng khi ở bên Lan Lăng Vương lại lướt qua trước mắt như những ngôi sao băng, trong lòng tôi thấy rối bời, tôi thực sự không tài nào hiểu được.

Tôi thở dài, bỗng dưng cảm thấy bực bội, thế là nói với Bích Hương:

“Thay y phục giúp ta. Ta muốn ra ngoài đi dạo!”

Bích Hương là kiểu người nói nhiều, vừa nghe tôi sai bảo đã nói:

“Tiểu thư ở trong phòng hơn nửa tháng trời rồi, cũng nên ra ngoài đi lại một chút. Nói ra, những ngày tiểu thư không ở đây, Tư Không phủ cũng khác trước rồi. My chủ nhân ngày trước bài xích tiểu thư, giờ thì hay rồi, một chủ nhân khác còn lợi hại hơn bà ta đã xuất hiện, đúng là người mới hơn người cũ”. Bích Hương lải nhải, tôi cũng không hiểu lắm. Nàng ta giúp tôi chọn chiếc áo cẩm bào màu vàng cam có hoa văn hoa mẫu đơn sau đó quay đầu lại hỏi: “Tiểu thư, hôm nay mặc bộ này được không?”

Tôi sững lại một lát, nghĩ bụng thẩm mỹ của nàng ta với tôi quả nhiên có sự khác biệt, lắc đầu nói:

“Có bộ nào khiêm tốn hơn không?”. Sợ rằng nàng ta không hiểu từ “khiêm tốn” mà tôi nói là gì, bèn bổ sung thêm một câu: “Bộ nào đơn giản ấy. Tư Không phủ nhiều nữ nhân, bộ quần áo khoe mẽ như thế này sau này tốt nhất là ít mặc thôi!”

Bích Hương khựng lại, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt sùng bái:

“Tiểu thư đúng là thông minh, từ này nói thế nào nhỉ?”. Nàng ta nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Đúng rồi, gọi là “giấu tài”! Ngày trước sao nô tỳ không phát hiện ra tiểu thư thông minh như vậy nhỉ, bây giờ Tư Không đại nhân rất coi trọng tiểu thư, cả phủ đều nhìn thấy. Bởi vì nô tỳ là nha đầu của tiểu thư nên đám người đó cũng không dám bắt nạt nữa.

Tôi thở dài, nghĩ bụng như thế này không tốt, cô bé này sao lại nói là giấu tài, thực ra là cảm thấy mình đang giả bộ ngốc nghếch, coi tôi như một con sói già chăng. Hơn nữa dùng từ này hình như cũng không hợp lý lắm.

“Bích Hương, ngươi ở lại trong phòng đi, một mình ta ra ngoài là được. Nếu Vũ Văn Dung tới thì ngươi giúp ta tiếp đón chàng”. Tôi khoác chiếc áo mỏng màu xanh nhạt ra ngoài, chỉ muốn được yên tĩnh một lát, chưa chờ nàng ta trả lời đã mở cửa đi ra.

Tư Không phủ rất rộng. Tôi đi qua mấy cánh cửa nguyệt nha, đi qua con đường lát đá xanh với hai hàng dương liễu rũ bên cạnh, đi thẳng về phía Nam, không lâu sau thì mất phương hướng, hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào.

Lúc này đang là giữa hạ, tiếng ve sầu kêu râm ran, mang theo hương vị nóng bỏng của mùa hạ. Đằng trước là một viện lạc đơn giản, hoàn toàn khác với những tòa lầu xa hoa của Bắc Uyển, chỉ có vài căn nhà ngói xanh, xung quanh không có khu vườn nào điểm xuyết. Chính giữa bày một chiếc bàn đá, một nữ tử đang ngồi một mình nơi đó, nàng ta mặc chiếc váy bình thường, phong cảnh tổng thể của tòa viện lạc này rất hài hòa.

Tôi không biết nơi này là nơi nào, còn đang do dự không biết có nên đi về trước hay không thì nữ tử đó đột nhiên quay đầu lại. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thoáng ngỡ ngàng.

Một đôi mắt phượng, xương gò má rất cao, không đẹp lắm, nhưng tổng thể lại tạo nên một vẻ yêu mị. Chỉ nhớ lần trước khi gặp nhau, nàng ta còn mặc y phục rất xa hoa, khí thế hoàn toàn khác với trước kia. Nếu không phải từng bị nàng ta đánh cho một trận tơi tả nên khắc cốt ghi tâm gương mặt này thì tôi không dám nghĩ một nữ nhân hống hách, đanh đá nhường ấy lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.

“My...”. My cái gì nhỉ? Tôi chỉ nhớ khi đó mọi người đều gọi nàng ta là My chủ nhân, còn cụ thể tên là gì thì hoàn toàn không nhớ được.

“Nguyên Thanh Tỏa, ngừng lại một lát! Hôm nay, nếu cô bằng lòng, thì gọi ta là Hồng Hương cũng được.”

Tôi gật đầu, nhất thời không nói gì. Dù sao thì một nữ nhân đã từng đối xử rất tàn độc với tôi, nay thấy nàng ta như thế này, tôi cũng không biết mình nên có thái độ gì.

“Sao cô lại ở đây?”. Tôi buột miệng hỏi. Còn nhớ ngày trước nàng ta là tì thiếp được đắc sủng nhất ở Yên Vân Các.

“Thực ra ta còn được như ngày hôm nay thì phải tạ ơn cô”. My Hồng Hương chỉ tay vào chiếc ghế đá bên cạnh, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống. Nhưng khi nói chuyện, thần sắc của nàng ta không còn vẻ cay độc như trước kia.

Tôi lại gần ngồi xuống, lặng lẽ hỏi:

“Ồ, thế là sao?”

My Hồng Hương nhìn tôi giây lát rồi nói:

“Quả nhiên là cô đã khác trước kia rồi. Xinh đẹp hơn nhiều, tính tình cũng lanh lợi hơn, chả trách Văn Dung lại si tình cô như thế.”

Tôi thoáng khựng lại, nghe các tì thiếp trong phủ đều gọi Vũ Văn Dung là “Đại nhân”, vậy mà nàng ta lại thản nhiên gọi thẳng tên chàng, trong mắt toát lên tình ý rất sâu sắc, chứng tỏ nàng ta thực sự có tình ý với chàng.

My Hồng Hương dừng lại định thần, lại nói:

“Sau khi đại nhân quay về thì bắt đầu bắt tay điều tra về việc cô rời khỏi phủ. Sau khi biết là ta đánh cô một trận rất tàn nhẫn, đại nhân đại nộ, hạ lệnh đuổi ta tới Đông Ốc.”

“Đông Ốc?”. Tôi lặp lại.

“Đại nhân vốn là người phong lưu đa tình, không tính các ca nữ vũ cơ, chỉ riêng trong Yên Vân Các đã có ba mấy tì thiếp. Tuy rằng không bằng Hậu cung của Hoàng đế, nhưng cũng chẳng thua kém gì nhiều, lúc nào cũng có thưởng có phạt. Đông Ốc là nơi trừng phạt các tì thiếp thất đức, ta không ngờ chàng lại vì cô mà đối xử với ta như thế”. Giọng nói của My Hồng Hương rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn tôi dường như có chút cảm khái.

“Sau đó thì sao?”. Tôi giả bộ vô tình hỏi. Nghĩ bụng, Đông Ốc mà nàng ta nói thực ra cũng chỉ như lãnh cung của Hoàng đế. Các nam tử thời cổ đại đều có năm thê bảy thiếp, huống hồ là chàng. Sự thực này không phải hôm nay tôi mới biết, nhưng lúc này lại có cảm nhận mới. Cho dù chàng có vài phần tình ý với tôi thì đã sao? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong số rất nhiều nữ nhân của chàng mà thôi.

“Nhưng mấy hôm sau đại nhân lại thả tôi ra, thường hỏi ta những việc liên quan tới cô. Hôm đó cô đột nhiên trở nên lanh lợi, miệng lưỡi thế nào, rồi nửa đêm trốn ra ngoài ra sao, ta đều kể rất thành thực cho đại nhân nghe. Chàng nhìn về phía xa, khóe miệng mỉm cười”. My Hồng Hương nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên một tia nhìn ngưỡng mộ rất sâu sắc, nhưng rồi chớp mắt đã biến mất, lại nói: “Ta hầu hạ Đại nhân đã lâu, ta biết nên làm thế nào để chiều theo lòng chàng. Chỉ một nụ cười đó là ta biết chàng đối với cô thực sự khác biệt, thế là ta thường cố ý nhắc tới cô với chàng, nói những lời khen ngợi cô. Như thế một thời gian, quả nhiên đại nhân đã nguôi giận, chỉ có điều không còn sủng ái ta nữa, cũng không sủng ái bất cứ nữ nhân nào trong Yên Vân Các nữa.”

Tôi nhìn My Hồng Hương, nghĩ bụng với sự sủng ái mà nàng ta có được với Vũ Văn Dung ngày trước, quả nhiên nàng ta có chỗ hơn người. Có lẽ là vì biết chiều theo ý thích của chàng, đó là điều mà không tì thiếp nào có được. Nhưng Vũ Văn Dung thực sự quan tâm tới tôi như vậy sao?

Tôi có thắc mắc trong lòng là hỏi luôn:

“Vì sao cô lại nói với ta những điều này? Ban nãy cô còn nói tạ ơn ta là vì đang oán hận ta sao? Cô cảm thấy là ta hại cô bị thất sủng sao?”

Nàng ta lắc đầu:

“Không, ta thực lòng cảm ơn cô! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đại nhân một lòng một dạ với cô, thì có lẽ ta vẫn còn ôm ảo tưởng với chàng, tưởng rằng chỉ cần ta nỗ lực thì sẽ có một ngày chàng thực lòng thích ta. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là vọng tưởng, cũng nhờ có việc của cô, ta bị đẩy vào Đông Ốc nên mới sống được tới bây giờ sau khi Nhan Uyển chuyển tới.”

“Nhan Uyển?”. Tôi lại sửng sốt, suýt thì quên mất rằng trong khoảng thời gian tôi ở bên ngoài, nàng ta đã được gả tới đây.

Ánh mắt My Hồng Hương dõi ra xa, dường như đang hồi tưởng lại quá khứ, cúi đầu nói:

“Thực ra ngày trước ta lòng địa độc ác, liên tục tiêu diệt những nữ nhân mà ta cho rằng có sức uy hiếp với mình chẳng qua cũng chỉ vì muốn độc chiếm sự sủng ái của chàng. Ta thắng hết lần này tới lần khác, ta tưởng rằng sẽ có một ngày ta có được trái tim của Đại nhân”. Nàng ta thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi: “Nguyên Thanh Tỏa, ta không biết giữa cô và Đại nhân đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô thực sự rất may mắn. Một nam nhân như chàng vốn coi nhẹ tình ái, một khi đã si tình một nữ nhân nào đó thì chắc chắn sẽ vô cùng sâu đậm.”

Tôi rùng mình, nhớ lại gương mặt anh tuấn nhưng vô cùng bạc bẽo của Vũ Văn Dung, nhớ lại đôi mắt dịu dàng sâu thẳm của chàng, nhất thời thất thần.

“Nhưng điều này đối với cô mà nói cũng chưa chắc đã là việc tốt”. My Hồng Hương nhếch môi, tiếp tục cảm khái: “Ta rất hiểu đại nhân. Tình yêu của chàng vừa sâu sắc, vừa như con dao hai lưỡi, rất dễ làm tổn thương người khác và tổn thương chính mình. Chàng càng quan tâm tới cô thì càng sợ đánh mất cô, có thể tới cuối cùng, chỉ càng khiến cô thêm đau khổ.”

Tôi nhìn thẳng vào nàng ta, nữ nhân này đã sống với Vũ Văn Dung rất nhiều năm, đã toàn tâm toàn ý yêu chàng. Tôi không biết nàng ta có thực sự hiểu Vũ Văn Dung đến vậy hay không, nhưng những lời nàng ta nói hôm nay từng câu từng chữ in vào trong tim tôi.

My Hồng Hương lại cười:

“Huống hồ các nam nhân trong thiên hạ đều như vậy, cái gì không có được mới là tốt nhất. Hôm nay cô đã quay lại Tư Không phủ, có thể một ngày cô sẽ yêu chàng, nhưng chưa chắc chàng sẽ luôn trân trọng cô. Có thể tới khi đó, ai có khả năng, người ấy sẽ làm người kia tổn thương sâu hơn, cũng khó nói lắm!”

Không biết vì sao mà câu cuối cùng của nàng ta khiến tôi sợ hãi. Tôi hít thở thật sâu:

“Cảm ơn cô đã nói với ta nhiều như thế. Thật đấy! Mọi ân oán ngày trước coi như xóa hết. Nếu sau này cô có việc gì cần tới ta thì cứ tới tìm ta.”

“Hay lắm! Tính cách của cô quả nhiên đáng yêu hơn trước nhiều”. My Hồng Hương thoáng khựng lại, rồi lập tức bật cười: “Có lẽ vì lâu lắm rồi chẳng được nói chuyện với ai nên ta mới nói nhiều với cô.”

Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, chớp mắt nửa ngày trôi qua. Tôi nhìn lên trời, gật đầu với nàng ta:

“Cáo từ!”

My Hồng Hương cũng đứng lên, hạ thấp giọng nói:

“Cảnh cáo cô câu cuối cùng, cẩn thận Nhan Uyển. Sự đố kị của ả còn đáng sợ hơn tôi rất nhiều. Các tì thiếp từng đắc sủng trong Yên Vân Các trước kia đã bị ả trừ đi đa số rồi. Nếu không phải ta thất sủng vì chuyện của cô thì e rằng cũng không sống được tới ngày hôm nay. Bây giờ đa số các nữ quyến trong phủ đều là người của ả, sau này cô phải cẩn thận đấy!”

Câu nói này nàng ta nói rất nhỏ, như thể sợ bị người ta nghe thấy. Tôi thất kinh, My Hồng Hương đứng thẳng lên, cười bình thản:

“Hôm nay tôi chẳng còn lòng dạ gì đấu tranh nữa rồi, chỉ hy vọng có một nơi trong Tư Không phủ này, không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ. Nói với cô nhiều chuyện thực ra cũng là vì bản thân mình thôi. Dù sao thì tâm địa cô cũng lương thiện. Nếu cô trở thành nữ chủ nhân của Tư Không phủ, cuộc sống sau này của ta sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

“Những lời gan ruột của cô ta đều nhớ cả rồi!”. Tôi nhếch môi lên, thành thật nói.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét