Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 3.5





Chương 3.5 - Tập 2

Tôi mở mắt ra, bầu trời màu xanh lam, ánh bình minh vừa ló, đêm đen đã lui dần.

Những ngọn cỏ ướt sương tỏa ra mùi ẩm mốc, tôi đứng lên, phát hiện ra mình bị nhốt trong một sơn động lõm vào bên trong, mặt còn lại bị một chấn song làm bằng gỗ chặn lại, tôi lắc thử, phát hiện ra tay mình không còn chút sức lực, song gỗ đó không hề lung lay.

Trên không vang lên tiếng chim hót líu lo, có tiếng hót véo von như tiếng sáo, có tiếng hót lại trầm trầm như tiếng trống, có tiếng hót đẹp như tiếng đàn. Tôi ngẩng đầu lên, thấy những chú chim đủ mọi màu sắc mà tôi chưa từng nhìn thấy kết thành đàn bay qua, để lại những sợi lông đuôi màu sắc trên nền trời.

Tay tôi bị một sợi lông Khổng Tước màu trắng dính vào, cổ tay lập tức tóe máu, tôi vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, hét lớn:

“Hương Vô Thần, sao ông lại nhốt tôi, mau thả tôi ra ngoài!”

Lông Khổng Tước trắng này tôi biết, lần trước Hương Vô Thần từng dùng. Hơn nữa nơi này bách điểu tề tựu, có lẽ chính là địa giới của ông ta. Tôi vốn rất sợ cảm giác bị nhốt ở nơi nhỏ bé, trong sơn động lại như có tiếng chuột kêu, tôi vô cùng sợ hãi, giọng nói trở nên run rẩy.

“Im miệng cho ta!”. Bốn bạch y nữ tử trên bay xuống, mặt đeo mạng che, một người trong đó lên tiếng quát. Bốn người dựng một chiếc dù màu phỉ thúy ngay trước nhà tù, xếp cái ghế gỗ đỏ chạm trổ tinh tế bên dưới cái dù rồi vội vàng lui ra tứ phía, cung kính đứng chờ.

Giây lát sau, một nữ tử dung mạo tuyệt trần chầm chậm đi tới, bộ y phục trắng muốt, sau lưng lại có bốn nữ tử nữa chắp tay theo hầu.

“Diệu Vô Âm!”. Tôi kinh ngạc thốt lên, không ngờ đích thân bà ta lại xuất hiện ở đây.

“Câm miệng, tên của Tiên Tử đâu phải loại người như ngươi có thể tùy tiện gọi!”. Một thị nữ sau lưng Diệu Vô Âm nghiêm giọng quát, giơ tay lên, một dải lụa trắng bay về phía mặt tôi, tôi nghiêng đầu tránh, đồng thời có một dải lụa trắng khác quấn lấy hai chân tôi, quật tôi ngã xuống đất.

“Bà muốn gì?”. Tôi chẳng thèm đứng lên nữa, ngồi phịch lên cỏ, lạnh lùng hỏi. Đã đến nước này thì đành mặc cho bà ta chém giết.

“Ta không thích ngươi nói chuyện với Vô Thần như thế”. Trên gương mặt xinh đẹp của Diệu Vô Âm thoáng qua một vẻ độc ác, lông mày cau lại, nói: “Đào Hoa chết rồi thì thôi, lại còn để lại một người như ngươi bám lấy Vô Thần.”

“Khi ta gặp Hương Vô Thần bà đâu có mặt, sao biết được những điều bọn ta nói?”. Tôi nhướng mày, lòng đầy hồ nghi, cũng chẳng buồn nghĩ xem bà ta có tình cảm gì với Hương Vô Thần.

“Thực ra chẳng phải ngươi đã đoán được rồi sao?”. Diệu Vô Âm lạnh lùng nói, đánh mắt ra hiệu sang bên, Hộc Luật Quang đứng sau lưng một thị nữ áo đỏ bước ra, mặt mũi đờ đẫn đứng trước mặt bà ta. Những ngón tay thuôn dài của Diệu Vô Âm chỉ xuống đất, Hộc Luật Quang lập tức quỳ thụp xuống đất, đôi mắt tinh anh hàng ngày không còn chút thần thái.

“Hắn trúng bùa, ngôn ngữ và hành vi đều bị ta khống chế. Ai mà ngờ lại bị ngươi phát hiện ra”. Diệu Vô Âm giễu cợt nhìn tôi: “Có điều ngươi thông minh đến đâu cũng vô dụng, chẳng phải vẫn bị ta bắt đó sao? Hoàn toàn chẳng đáng để lo!”

“Nếu bà thực sự tự tin như thế thì việc gì phải canh cánh trong lòng những lời giữa tôi và Hương Vô Thần?”. Tôi lạnh lùng cười: “Bảo hắn đứng lên đi, không cần thiết phải nhân lúc hắn mất đi thần trí mà bắt hắn chịu sự sỉ nhục này.”

“Khốn kiếp, ngươi dám nói năng như thế trước mặt Tiên Tử!”. Một thị nữ áo trắng sau lưng Diệu Vô Âm lên tiếng quát, dải lụa trắng lại bay về phía tôi, quấn chặt lấy cổ tôi khiến yết hầu lập tức bị siết lại.

“Nếu bà bắt tôi tới đây là để giết tôi thì mau ra tay đi!”. Tôi khó nhọc nói, miệng vẫn không chịu nhận thua: “Chẳng phải bà muốn có Ly Thương Kiếm sao?”

Bà ta mất công mất sức như thế chắc chắn là có mưu đồ gì đó, không chỉ đơn giản là muốn sỉ nhục tôi. Diệu Vô Âm nghe nói thế thì sắc mặt thoáng đanh lại, cười:

“Nguyên Thanh Tỏa, chi bằng hôm nay ta cho ngươi chết được rõ ràng”. Nói rồi hơi nghiêng đầu, thị nữ kia lập tức buông tôi ra, bị trói quá lâu, nay có không khí xâm nhập vào cổ họng, tôi ôm chặt cổ, ho khan mấy tiếng.

“Ly Thương Kiếm thuộc về Lan Lăng Vương, đồng thời cũng là trấn thành chi bảo của Kim Dung Thành. Thứ ta cần không chỉ có Tiêu Lạc Vân, mà còn có Ly Thương Kiếm”. Diệu Vô Âm nhấp một ngụm trà xanh, thần thái ung dung: “Hôm đó Hộc Luật Quang thả Tiêu Lạc Vân đi mất, nhưng hắn lại không trốn được, hôm nay còn trở thành trợ thủ tốt của ta”. Diệu Vô Âm mỉm cười, Hộc Luật Quang đứng lên đi tới bên cạnh bà ta, rồi quỳ một chân xuống.

Tôi nhìn bà ta sai khiến Hộc Luật Quang thì trong lòng vô cùng căm phẫn. Xà yết mỹ nhân có lẽ là nói tới loại người này[5].

[5]. Xà là rắn, Yết là rết, ý chỉ người phụ nữ đẹp như rắn rết.

“Đêm qua khi Hộc Luật Quang bắt ngươi về, Hương Vô Thần đã tìm được Tiêu Lạc Vân ở một nơi cách thành Tây khoảng ba mươi dặm”. Diệu Vô Âm mím môi cười: “Ta đã truyền tin này tới chỗ Lan Lăng Vương rồi. Ngươi bị nhốt ở thành Bắc, ả bị nhốt ở thành Tây, ngươi nói xem, hắn sẽ đi cứu ai?”

Tôi khựng lại, lòng chùng xuống, cũng không biết vì sao bà ta lại làm như thế.

“Nếu trước giờ Tý mà hắn không tới thì thạch lao mà ngươi bị nhốt sẽ bốc cháy”. Diệu Vô Âm hình như rất thích biểu cảm lúc này của tôi, bật cười: “Ngươi đã trúng Địa La Tán của ta, không thể sử dụng sức lực. E rằng tới lúc đó ngươi đành phải hóa thành ngọc nát rồi.”

“Sao bà biết chàng sẽ không tới?”. Tôi vẫn cứng giọng.

“Bởi vì thủy lao mà Tiêu Lạc Vân bị nhốt sẽ chìm sau giờ Tý. Ngươi nói xem, hắn sẽ đi cứu ai?”. Giọng nói của Diệu Vô Âm nghe thật dễ chịu, nhưng sao lúc này lọt vào tai tôi lại thấy thật chói tai.

Thực ra tôi là người rất nhát gan, tôi vốn không muốn đối diện với những việc liên quan tới Tiêu Lạc Vân. Nhưng Diệu Vô Âm lại bắt tôi không thể không đối mặt với chuyện này, muốn làm một con đà điểu cũng không được.

“Vì sao bà lại làm như vậy?”. Tôi không biết vì sao họ lại muốn bắt Tiêu Lạc Vân, nhưng ít nhất đối với bà ta thì tôi chẳng có chút giá trị lợi dụng nào cả.

“Bởi vì ta ghét ngươi!”. Diệu Vô Âm trả lời rất nhanh: “Ta ghét Đào Hoa, và càng ghét sự lưu luyến của ả với Hương Vô Thần sau khi đã chết. Thế nên ta muốn ngươi chết, và mang theo sự đau khổ lẫn không cam tâm mà chết”. Trên gương mặt tuyệt mỹ của bà ta không có chút biểu cảm độc ác nào, bình lặng tới mức khiến người ta không rét mà run.

Tôi ngỡ ngàng nhìn bà ta, nhất thời không nói được lời nào.

“Cho dù thế nào thì hai nữ nhân liên quan tới Lan Lăng Vương đều nằm trong tay ta, đêm nay chắc chắn hắn sẽ phải rời khỏi Kim Dung Thành. Tới khi đó ta có thể phái người vào Kim Dung Thành tìm Ly Thương Kiếm. Một khi Ly Thương Kiếm đã được rút ra thì Kim Dung Thành tất sẽ đổ”. Diệu Vô Âm chớp mắt, mỉm cười giễu cợt. “Lan Lăng Vương tuy rằng là người phàm nhưng lại trí dũng song toàn, rất khó đối phó. Ngươi nói xem hắn sẽ cứu ai? Ha ha. Nguyên Thanh Tỏa, muốn cho ngươi được trở thành khuynh thành mỹ nhân một lần nhưng mà e cũng khó.”

Nói rồi bà ta chầm chậm đứng lên, liếc mắt nhìn tôi còn sửng sốt đứng ở chỗ cũ, phủi áo bỏ đi.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét