Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 3.4

Chương 3.4 - Tập 2

“Thanh Tỏa, đừng nói với Lan Lăng Vương tôi ở đây!”. Hộc Luật Quang chầm chậm mở mắt ra, yếu ớt nói.

“Vì sao?”. Tôi kinh ngạc đặt một cái khăn lạnh lên trán hắn, cơn sốt của hắn đã lui, nhưng hơi thở vẫn còn rất yếu ớt.

Dưới chân núi có một căn nhà gỗ của người thợ săn, trong đó có các vật phẩm sinh hoạt đơn giản, tôi cho hắn uống một ít nước để hạ sốt, lúc này Hộc Luật Quang mới từ từ tỉnh lại.

“Năm xưa Lạc Vân lặc lẽ rời khỏi Lan Lăng Vương, chuyện này nếu cứ truy cứu tới cùng e rằng ngài sẽ bị tổn thương”. Hộc Luật Quang nhướng mắt nhìn tôi, giọng nói đột nhiên lại trở nên cấp thiết: “Nàng ta đã quay về tìm Lan Lăng Vương chưa?”

Tôi thoáng khựng lại, ngần ngừ giây lát, gương mặt vẫn không chút cảm xúc, lắc đầu:

“Tôi không biết!”

“Thế này nhé, cô về Kim Dung Thành trước, thăm dò Trường Cung[4] xem Lạc Vân có tới tìm ngài chưa. Sau đó chúng ta lại nghĩ cách”. Hộc Luật Quang nhìn thẳng vào mắt tôi.

[4]. Cao Trường Cung, tên tự của Lan Lăng Vương.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Tôi càng nghe càng ngơ ngác, trong lòng âm thầm lo lắng một điều gì đó. Khóe mắt tôi liếc nhìn một vệt màu vàng nơi cổ áo Hộc Luật Quang, có cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì Hộc Luật Quang đã dựng cổ áo lên nhìn tôi một cái, ngừng lại rồi nói:

“Lạc Vân từ nhỏ đã có mùi hương lạ trên người. Hôm đó ở Thanh Thủy trấn, tôi ngửi thấy mùi hương đặt biệt này, thế nên mới điều tra Diệu Vô Âm, tìm được Lạc Vân đang nằm hôn mê trong chiếc rương ở phòng ả.

Tôi nhớ lại mọi việc xảy ra ở Thanh Thủy trấn, hình như tất cả đều rất khớp.

“Nhân lúc hôm Diệu Vô Âm thưởng hoa bên đầm sen, tôi bèn đi cứu Lạc Vân, đặt nàng trong một chiếc xe ngựa qua đường. Tôi cũng không biết bây giờ nàng ấy ở đâu”. Hộc Luật Quang lại thở dài một tiếng: “Sau đó Diệu Vô Âm bắt tôi tới Thiên La Địa Cung, ép tôi nói ra nơi trốn của Lạc Vân, trong lúc tức giận đã cho tôi uống thuốc độc.”

“Thế nên Hương Vô Thần nói, nếu trong vòng ba ngày Lan Lăng Vương không giao Lạc Vân ra thì ngài sẽ biến thành vũng máu?”. Tôi sợ hãi thốt lên.

“Không được để Lan Lăng Vương biết những chuyện này, nếu không ngài sẽ rất khó xử. Huống hồ có lẽ Lạc Vân hoàn toàn không tới tìm ngài”. Hộc Luật Quang nói khẽ, hình như có vẻ mệt mỏi, khép hờ mắt.

“Ngài nghỉ ngơi đi, những việc khác đừng nghĩ ngợi nhiều!”. Tôi đứng lên, trải lại giường cho hắn, trong lòng thầm thấy bất an.

“Thanh Tỏa, Lan Lăng Vương đã bao giờ nói với cô chuyện Ly Thương Kiếm chưa?”. Hộc Luật Quang đột nhiên gọi tôi.

“Chưa!”. Tôi chần chừ giây lát rồi thành thực đáp.

Hộc Luật Quang khép hờ hai mắt, không nói gì nữa, hình như đã ngủ say.

Vầng trăng sáng lơ lửng trên bầu trời, trời đã vào đêm.

Tôi men theo con đường núi chầm chậm bước đi, cứ như bị ma xui quỷ khiến, lại đi tới Lạc Thủy Tâm Vân Các. Ánh trăng mơ màng, một vầng trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng dìu dịu, những vì sao nhấp nháy như những viên kim cương được rắc lên nền trời xanh thẫm, hương hoa quấn quýt, như tuyết lướt qua bầu trời đêm, nhỏ bé và đẹp như mơ.

Chiếc xích đu bị dây leo quấn quanh đung đưa trong cơn gió, tôi lại gần, liếc thấy một bóng áo trắng dưới gốc hoa lê. Thân hình đó cao ráo như ngọc, từ xa nhìn lại, trông như thần tiên thoát tục. Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, thấy tim mình chua xót, bất chấp tất cả, lao vút về phía đó, ôm chặt lấy chàng từ phía sau, gò má dán chặt lên lưng chàng, cứ như thể chỉ có vậy mới tìm được cảm giác an lành.

Lan Lăng Vương khựng lại, quay người lại vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói:

“Sao nàng lại tới đây?”

Tôi càng ôm chàng thật chặt từ phía sau, chẳng nói lời nào.

Cơn gió đêm ập tới, những cánh hoa ướp hương nồng nàn rơi trên mái tóc dài của chàng, nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, tôi nhắm mắt, bỗng dưng hy vọng thời gian cứ thế dừng lại, tôi chỉ cần ôm chàng như vậy, không muốn đối diện với những sự việc mà tôi sợ hãi.

Hôm nay tôi trang điểm rất tỉ mỉ. Bên trên mặc một chiếc áo hoa mỏng ngắn cổ, tay áo rộng rãi màu vàng tươi, tay áo khoác ngoài thêu gấm hình hoa Phù Dung, bên dưới là chiếc váy lụa mỏng dài, thắt lưng buộc một dải lụa kết nơ hồ điệp trắng như tuyết. Cơn gió đêm hơi lạnh, tay áo theo gió bay lên, cảm giác lạnh lẽo ập tới, tôi bất giác rùng mình.

Lan Lăng Vương quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vòng tay của chàng thật ấm áp, dường như có thể khiến người ta quên hết mọi phiền não trên nhân gian. Tôi vùi đầu mình vào ngực chàng, vòng tay ôm lấy chàng, hít thật sâu cái mùi đàn ông đặc biệt trên cơ thể chàng, mọi bất an và nghi vấn trong lòng đều không muốn nhắc tới, cứ như thể dựa vào chàng là sẽ tìm được hạnh phúc, là đáng để tôi dùng cả đời để hoài niệm.

Trong khoảnh khắc đó, trên thế giới này, ngoài tôi ra không còn ai biết tôi quyến luyến một vòng tay đến thế.

Lan Lăng Vương hình như cũng phát hiện ra sự thấp thỏm và sợ hãi đang tuôn trào trong tim tôi, chàng nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, đôi mắt như hồ thu trong vắt:

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Thiếp sợ!”. Giọng nói của tôi run rẩy, khóe mắt cay cay: “Thiếp sợ đây chỉ là giấc mộng, khi thiếp tỉnh dậy, chẳng còn gì nữa!”

Dưới ánh trăng, đôi mắt trong veo của Lan Lăng Vương soi sáng những vì sao trên trời, nhìn tôi đầy trìu mến, nắm tay tôi nói:

“Nàng đi theo ta!”

Trên mặt hồ phẳng lặng như gương, một chiếc thuyền theo nước trôi đi, nơi nó đi qua làm dậy lên những cơn sóng lăn tăn rất nhẹ, bầu trời sao soi mình trong nước, vầng trăng khuyết dịu dàng, ánh trắng theo sóng nước sóng sánh. Trong màn đêm yên lặng vô bờ, chỉ có tiếng mái chèo đạp nước, mặt hồ như một viên ngọc tuyệt đẹp, ánh lên tia sáng.

ở giữa khoảng trời nước đẹp và yên bình như thế, dường như mọi phiền não đều tan đi như mây khói. Chiếc áo trắng như tuyết của Lan Lăng Vương bay trong màn đêm thanh tịnh, tay chàng cầm chèo, khua nhẹ xuống nước. Dưới bầu trời đêm, dung nhan của chàng càng thêm tuyệt sắc.

Tôi ngồi trên thuyền, bó gối ngắm chàng. Chàng nhìn vào ánh mắt của tôi, dịu giọng hỏi:

“Đang nghĩ gì thế?”

“Việt nhân ca”. Tôi nghĩ ngợi, nhếch môi lên, ánh mắt nhìn chàng tinh nghịch.

Lan Lăng Vương hiểu ý nhìn tôi, cười nhẹ một tiếng. Tôi đứng lên, nhẹ nhàng đi tới bên chàng, lên tiếng:

“Hôm nay hay là khi nào, dòng sông trôi chảy. Hôm nay hay là khi nào, được cùng Vương tử chung thuyền. Núi có cây, cây có cành, trong lòng nhắc tới chàng mà chàng không hay.”

Tôi nhìn vào mắt chàng nói, đôi mắt đen láy của chàng như viên ngọc dịu dàng nhìn tôi, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim tôi rung động, bất giác thấy thẹn thùng. Quay người đi về đầu kia của con thuyền, bước chân hoảng hốt trở nên nặng nề, làm con thuyền chao đi, tôi mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã xuống, Lan Lăng Vương từ sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng tôi, chiếc cằm đặt lên vai tôi, giọng nói bỡn cợt vang lên bên tai:

“Nàng cố ý hả?”

Tôi đỏ mặt, vừa giận vừa thẹn quay đầu lại, gương mặt tuyệt mỹ của chàng hiện ra ngay trước mắt. Tim tôi bỗng dưng mềm nhũn, như thể muốn tan chảy trong ánh mắt như nước của chàng, chạm nhẹ lên đôi môi mỏng của chàng, nhướng mày nói:

“Phải thì sao?”

Nói rồi hai tay tôi ôm lấy cổ chàng, nhón chân lên, vụng về hôn lên đôi môi đỏ như anh đào. Dường như tất cả mọi việc làm kiên quyết nhất của tôi trong cuộc đời này đều là vì chàng.

Lan Lăng Vương thoáng sững sờ, ôm lấy thắt lưng tôi, rồi nhẹ nhàng đáp trả. Nụ hôn của chàng dịu dàng và rất nhẹ, dường như còn thiếu cái gì đó, lúc này tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngất ngây.

Kéo chàng nằm lên thảm cỏ bên hồ, tôi gối đầu lên cánh tay chàng, nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao, lặng lẽ nằm một lát, tôi cắn môi, do dự không biết có nên kể chuyện ngày hôm nay cho chàng nghe không.

Thực ra tôi không muốn nhắc đến Lạc Vân trước mặt chàng, tôi sợ biểu cảm của chàng sẽ khiến tôi đau lòng. Từ khi biết sự tồn tại của Lạc Vân, tôi luôn luôn sợ hãi, tôi sợ trong lòng chàng có một nữ nhân còn quan trọng hơn tôi hàng ngàn lần, tôi sợ hạnh phúc trước mắt sẽ không còn thuộc về tôi. Thế nên nếu có thể thì tôi thà giả bộ ngây ngô, thà không hỏi gì, không cần biết gì.

Nhưng có lẽ tôi không nên giấu chàng chuyện của Hộc Luật Quang. Tôi luôn cảm thấy lần này Hộc Luật Quang quay về có gì đó không bình thường. Khi đó hắn đang hôn mê, vì sao lại biết chuyện về Tiêu Lạc Vân mà Hương Vô Thần nói với tôi? Vừa nãy nghĩ kỹ lại, vệt màu vàng nơi cổ áo hắn hình như giống như của con rối mà tôi từng gặp.

“Hộc Luật Quang quay về rồi, nhưng hắn… hình như không bình thường”. Tôi sợ hắn sẽ gây điều bất lợi cho Lan Lăng Vương, thế nên tốt nhất là cứ nói ra.

“Hộc Luật Quang về rồi ư?”. Lan Lăng Vương sửng sốt, trong mắt lóe lên một vẻ vui mừng.

“Phải, nhưng hắn…”

“Phải, ta quay về rồi!”. Giọng nói của Hộc Luật Quang vang lên sau lưng, âm thanh rất khẽ, nhưng lại nghe vô cùng mạnh mẽ, không giống như người bị trọng thương.

Tôi đứng lên, quay đầu lại, thấy Hộc Luật Quang đưa mắt nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Lan Lăng Vương, nói:

“Thần biết lỗi rồi, đã để Lan Lăng Vương phải lo lắng!”

Lan Lăng Vương chầm chậm đứng lên, mỉm cười:

“Ngươi bình an là tốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thanh Tỏa, cô cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Tôi với Trường Cung còn nhiều chuyện để nói”. Hộc Luật Quang nhìn tôi, vẻ mặt đầy thiện ý.

Tôi nhìn Lan Lăng Vương, rồi lại nhìn hắn, bất lực lui ra vài bước, miễn cưỡng đi xuống núi. Trong lòng còn đang do dự nên viện cớ gì để ở lại, dừng chân vừa định nói gì đó thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một cột khói dày, chất bột màu trắng thơm thoang thoảng xộc vào mũi, người tôi mềm nhũn, vô thức định dựa vào gốc cây, nhưng đột nhiên bị ai đó kéo ra xa mười mấy trượng, ngón tay trỏ của Hộc Luật Quang đặt lên cổ tôi, hằn học quát:

“Nguyên Thanh Tỏa, bị cô phát hiện ra rồi, có những lúc thông minh quá cũng không phải chuyện tốt đâu!”

Mắt Lan Lăng Vương sắc lại, biểu cảm bình thản:

“Ngươi với ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, có gì mà không thể thương lượng được? Mau buông nàng ra!”

Tiếng cười của Hộc Luật Quang trở nên quái dị:

“Ngươi muốn cứu con nha đầu này thì hãy dùng Tiêu Lạc Vân để đổi đi. Trong vòng ba ngày, ta ở Điếu Niệm Sơn chờ ngươi!”

Nói xong, hắn ôm lấy tôi rồi nhún mình, nhẹ nhàng đạp lên những cành cây bay đi. Trên người tôi chẳng còn chút sức lực nào, nhẹ bẫng, chỉ mặc cho hắn ôm đi, mắt tôi gần như không mở ra nổi nữa. Nhìn Lan Lăng Vương từ xa, ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến, hàng ngàn hàng vạn lời, lúc này chẳng thể nào nói được.

Dùng Tiêu Lạc Vân để đổi lấy tôi ư?

Chàng có làm vậy không?
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét