Lan Lăng Vương Phi - Tập 2 - Chương 7.3
“Từ huynh, theo ta thấy, Tể Tướng đại nhân và Tư Không đại nhân đều ở trong Hoàng cung rất lâu, hình như có gì đó bất thường. Trong Hoàng cung này, e rằng sắp có một biến cố mới.”
Tôi men theo bờ tường đi về phía trước, vì sợ không tìm thấy đường nên tôi không dám rẽ vào đâu. Đoạn này là tận cùng của bức tường, bỗng dưng soi rõ hai bóng người, xem ra là quan văn. Tuy rằng đã hạ thấp âm thanh nhưng những lời họ nói vẫn vang lên rõ ràng trong đêm tối yên lặng này.
Vội vàng núp vào một chỗ khuất ở góc tường. Nghe thấy một giọng khác lên tiếng.
“Trịnh đại ca, huynh với ta ở trong cung cũng đã lâu, chẳng nhẽ còn không nhìn rõ chuyện gì sao? Những người ngồi trên Long sàng, có ai là ngồi được lâu? Theo ta thấy, người hiện nay e là đã đến lúc rồi.”
Một giọng khác thận trọng lên tiếng:
“Từ lão đệ, không thể nói thế được! Nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức lớn đấy.”
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta, sợ gì? Canh ba nửa đêm, người bên kia tường đã đi ngủ cả rồi, còn sợ có tai sao?”. Người có vẻ trẻ tuổi hơn cười, nói tiếp: “Tóm lại Tể Tướng đại nhân “cắt” Hoàng đế cũng chẳng phải lần đầu tiên”. Nói rồi người đó còn lên tiếng rất hình tượng.
“Haizz, thực ra hạng tiểu quan như chúng ta, ai làm chủ cũng chẳng quan trọng. Coi như là xem kịch thôi. Nói ra, Tư Không đại nhân Vũ Văn Dung nghe lời Tể Tướng đại nhân như thế thì vị Hoàng đế tiếp theo chắc chắn là ngài ta rồi.”
“Ồ? Thế là sao? Nếu Trịnh huynh quả thực có viễn kiến như thế thì bây giờ chúng ta đi lấy lòng người của Tư Không phủ cũng còn kịp đấy!”
Người đó ngừng lại, quay đầu nhìn ngó xung quanh, dáng vẻ càng thêm thần bí:
“Hôm đó ở Dao Quang Điện ta vô tình nghe thấy, Vũ Văn Dung chính miệng nói với Tể Tướng đại nhân, sẵn sàng vì ông ta mà gánh chịu ác danh, đích thân ban rượu cho ca ca Vũ Văn Dục của ngài ấy.”
“Ban rượu? Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ Tể Tướng đại nhân định động thủ ngay sao?”. Người có vẻ lớn tuổi hơn ngỡ ngàng, lắp bắp: “Nhưng bình thường Tư Không đại nhân chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt, không màng chính sự, với Hoàng thượng lại tình như thủ túc, sao có thể làm chuyện đó?”
“Haizz, chữ lợi được đặt lên đầu, tuy rằng Hoàng đế vì bị Tể Tướng đại nhân thao túng, nhưng cũng là dưới một người, trên vạn người, ai mà không muốn? Vả lại Tư Không đại nhân với Công chúa Đột Quyết đã có hôn sự, chắc chắn là người thích hợp nhất để tiếp nhận đại quyền.”
Tai tôi rúng động, trong lòng thầm thấy kinh ngạc, hôn sự gì, công chúa Đột Quyết gì? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói.
“Hả? Công chúa Đột Quyết nào? Chuyện này sao ta không nghe nói? Trịnh lão ca nói xem nào?”
“Chuyện này đừng nói là ngài, rất nhiều lão nhân trong cung cũng không biết, dù sao cũng là chuyện của tiền triều mà. Khi Đại Tư Không Vũ Văn Dung còn là một thiếu niên, để tăng cường liên minh với dân tộc du mục phương Bắc, phụ thân của ngài là Vũ Văn Thái phái vương công đại thần đi liên hôn với Đột Quyết. Vũ Văn Thái vô cùng thương yêu Vũ Văn Dung, cũng muốn trải sẵn đường đi cho con trai mình sau này, nhưng Đột Quyết Khả Hãn khi đó không có người con gái thích hợp nào để gả, chỉ có một tiểu công chúa do một người thiếp vừa mới sinh ra. Thế là Tể tướng Vũ Văn Thái bèn dâng lên nhiều vàng, xin cho Vũ Văn Dung được cưới tiểu hài nhi còn chưa tròn tuổi này làm vợ chính. Hai nước đã ước hẹn với nhau, khi công chúa trưởng thành, Trung Nguyên sẽ phái nghi trượng tới rước tân nương. Nếu tính ra thì có lẽ chỉ trong vài năm nay thôi.” Viên văn quan lớn tuổi vuốt râu, đắc ý nói: “Bây giờ chiến tranh giữa Tề quốc với Chu quốc ngày càng gay gắt, để lôi kéo Đột Quyết, mối quan hệ này không thể không tận dụng.”
Không biết vì sao, tim tôi bỗng dưng thấy chua cay, công chúa Đột Quyết? Vợ cả? Chả trách trong Yên Vân Các của chàng toàn là tì thiếp, chả trách ngay cả tôi với tư cách là cháu của Nguyên phu nhân cũng không thể có danh phận này. Nhưng vì sao Vũ Văn Dung biết rõ rằng tôi không thể làm vợ của chàng mà vẫn đối xử dịu dàng với tôi? Tôi cuộn mình vào bóng râm ở góc tường, bỗng dưng cảm thấy mình như một con ngốc. Thời cổ đại tam thê bảy thiếp là chuyện thường tình, sao tôi có thể như thế được? Loáng thoáng thấy hai quan văn đó còn nói thêm vài câu vô dụng, rồi hai người đi về hai hướng khác nhau. Tôi vội vàng đứng lên len lén nhìn theo hướng họ đi, chiếc đèn lồng treo trên tường mù tối, nhưng vẫn thấp thoáng thấy được bóng của họ, một cao một thấp, một béo một gầy, thêm vào đó là Họ của hai người này, có lẽ sau này không khó để tìm ra.
Họ đi xa rồi, rất lâu sau tôi mới bước ra khỏi bóng râm nơi tường thành, mang theo tâm trạng phức tạp quay về. Tới giờ vẫn chưa được nửa canh giờ, không biết Diệu Vô Âm đã đi chưa, liệu có gây điều gì bất lợi cho Hương Vô Thần không?
Đúng lúc này thì từ cách đó không xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, loáng thoáng nhìn thấy bốn người khiêng một chiếc kiệu gỗ sơn son thếp vàng, đằng trước có hai người xách hai cái đèn lồng lớn, chiếu sáng rực cả con đường, nhất thời tôi không biết trốn vào đâu, đành phải giả bộ là kẻ hạ nhân bình thường, quay lưng đứng sát vào góc tường.
“Ngươi ở cung nào? Sao muộn rồi còn đi lang thang ở ngoài?”. Có lẽ là thấy bộ dạng của tôi đáng nghi nên viên tiểu quan đi đầu trầm giọng hỏi.
Tôi đành quay người lại, cố gắng đáp thật khẽ:
“Tiểu nhân là người của Nguyên phu nhân ở Tể tướng phủ phái tới, vì bị lạc đường nên mới ở đây.” Thầm nghĩ bây giờ mặt mũi tôi đen nhẻm, trên người lại mặc bộ y phục tầm thường, có lẽ không ai nhận ra được đâu. Người đó nhìn tôi một lát, quả nhiên không nghi ngờ gì nữa, nghe nói tôi là người của Tể tướng phủ thì thái độ tốt hơn một chút:
“Ngươi đi về đằng kia đi. Đừng chặn đường Tư Không đại nhân.”
Cái gì, Tư Không đại nhân? Tôi khựng lại, chẳng lẽ người ngồi trên kiệu kia là Vũ Văn Dung? Tôi bất giác nghiêng đầu nhìn sang. Trong bóng tối đằng sau tấm rèm châu, thấp thoáng có thể nhìn thấy một nam tử áo gấm đang say ngủ, dưới màn đêm, gương mặt của chàng mơ hồ, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Tôi nhìn chàng, trong lòng bất giác có hàng ngàn suy nghĩ.
Chẳng qua chỉ mới chia tay nhau nửa tháng trời mà cứ như thể đã xa nhau lâu lắm. Tôi định lại gần đánh thức chàng dậy, nói với chàng rằng tôi cũng ở đây, nhưng không biết vì sao, tôi đột nhiên lại không nói được lời nào. Không muốn để chàng nhìn thấy bộ dạng này của tôi, không muốn gặp lại chàng trong hoàn cảnh này, cũng không muốn đối mặt với người gọi là công chúa Đột Quyết.
Có lẽ trong tiềm thức, tôi hy vọng tôi chẳng nghe thấy gì, chẳng biết gì. Như thế thì không cần chất vấn, không cần hoài nghi, chỉ cần lặng lẽ về Tư Không phủ chờ chàng.
“Vâng!”. Tôi nghe lòng mình chua xót, quay người bước đi.
Khó khăn lắm mới tìm được đường về căn nhà nhỏ ấy. Tôi đứng ngoài cửa dỏng tai nghe ngóng, bên trong chẳng có âm thanh gì.
Diệu Vô Âm đã đi rồi sao? Tôi đẩy cửa bước vào, trong căn phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ xíu như hạt đậu, trong khoảng không gian tối tù mù, trên giường có một người nằm.
“Hương Vô Thần?”. Tôi gọi khẽ, ông ta không trả lời. Tôi giơ cao ngọn nến lại gần mới phát hiện trên y phục ông ta dính vết máu màu đen, gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Tôi hoảng sợ, vội vàng đưa tay đặt lên mũi ông, đã không còn hơi thở.
Tôi thót tim, hoảng hốt lay ông ta dậy:
“Hương Vô Thần! Hương Vô Thần, ông tỉnh dậy đi! Đừng dọa tôi!”. Tôi vô cùng hoảng loạn, cuối cùng chẳng nói được lời nào, chỉ bật khóc.
Đúng lúc này, Hương Vô Thần đột ngột ngồi bật dậy, vòng tay qua thắt lưng tôi, bật cười ha hả:
“Bị ta dọa rồi phải không? Ta không biết thì ra cô lại quan tâm tới ta như vậy!”
Tôi giật này mình, suýt nữa thì làm rơi ngọn nến trong tay xuống, nhất thời cũng không đẩy ông ra mà mặc cho ông ôm, phẫn nộ quát:
“Hương Vô Thần! Ông chưa nghe chuyện “Cậu bé nói dối” sao? Ông mà như thế thì sau này sẽ chẳng còn ai tin ông đâu.”
Ngọn nến bập bùng soi rõ gương mặt như ngọc của ông ta, nụ cười ấy càng thêm đáng ghét, bàn tay quấn lấy người tôi, vô lại nói:
“Ai cũng nói quá tam ba bận, giờ mới là lần đầu tiên, có gì mà cô phải giận?”
Tôi điên tiết, đang định chửi ông ta vài tiếng thì thấy cánh cửa gỗ của căn phòng nhỏ đã bị người ta đẩy ra từ lúc nào.
Ngoài kia là màn đêm đen kịt, người đó tay xách một chiếc đèn lồng, bộ cẩm y màu đen gần như hòa lẫn với màu của bóng đêm, ánh lên đôi mắt sáng ngời như sao.
Chàng quắc mắt nhìn tôi vẫn đang trong vòng tay của Hương Vô Thần, đôi mắt sâu thẳm, dường như có một ngọn lửa đang cố kiềm chế. Trong đó bao hàm sự khó hiểu, hoài nghi, và cả cơn thịnh nộ ẩn chứa sự đau đớn. Sóng mắt dữ dội ấy ánh lên một vẻ tổn thương sâu sắc.
Tôi đờ đẫn cả người, không ngờ vào lúc này, ở nơi này lại nhìn thấy chàng, tôi khàn giọng gọi lên tên chàng:
“Vũ Văn Dung…”
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét