Lan Lăng Vương Phi - Tập 1 - Chương 5.4

Chương 5.4.

Tôi bịt tai, cảm giác tim mình đau nhức nhối. Vũ Văn Dung thoáng cau mày, nhưng không có vẻ đau đớn như tôi. Sắc mặt của mọi người đều trở nên quái dị, chỉ có Vô Thần đạo nhân là vẫn giữ sắc mặt thường ngày, vỗ nhẹ vào cái bàn trước mặt, sau đó búng tay một cái, cái bàn nghe tiếng bay ra, hình như đụng phải một cái gì đó trong không trung, tiếng gỗ vỡ vụn rồi bay tứ tung, Vũ Văn Dung phất tay áo lên che trước mặt tôi, bảo vệ tôi, kéo tôi ra sau lưng.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, rồi trong không trung hiện lên một chiếc cổ cầm vô cùng tinh xảo, chầm chậm hạ xuống, trên dây đàn còn vương mấy cánh hoa đào. Một nữ nhân dung mạo xinh đẹp không biết từ lúc nào đã đứng giữa đại điện, ôm chiếc đàn trong lòng nhìn Vô Thần đạo nhân trân trân, đôi mắt như hồ nước dấy lên những con sóng bi thương, ai oán, không cam, căm phẫn và nhiều tình cảm phức tạp khác. Âm thầm còn cảm thấy dường như có một chút… nhung nhớ. Khi đối diện với ông ta, bờ môi khẽ mấp máy, nhất thời không nói được lời nào. Tiếng đàn đã dừng, lúc này tôi mới được giải thoát khỏi cảm giác đau đớn, người phụ nữ trước mặt mặc chiếc váy dài màu trắng, hồng đơn giản, trên đầu cài một cành hoa đào, trang điểm đơn giản, nhưng trông vẫn vô cùng yêu mị. Những sợi tóc lòa xòa bên tai bay lên theo gió, càng khiến gương mặt ấy diễm lệ như những đóa hoa sen giữa đầm, trong trắng, tinh khiết mà vẫn lay động lòng người. Đúng là một mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần còn hơn cả Nhan Uyển.

“Đào Hoa, lâu lắm không gặp.” Sắc mặt Vô Thần đạo trưởng vẫn rất điềm tĩnh, khi ánh mắt lướt qua bà ta, trong mắt dường như có một vẻ nuối tiếc và áy náy, nhưng nhanh chóng biến mất.

“Hừ, không ngờ ngươi còn nhớ đến ta.” Đào Hoa nghiến răng, giọng nói hằn học, nhưng ánh mắt thì thật thê lương.

“Đã lâu không gặp, cầm nghệ của nàng dường như không hề tiến bộ.” Vô Thần đạo nhân liếc tôi một cái, nói: “Càng những người hiểu âm luật thì nghe đàn càng thấy đau khổ. Đã thế thì hà tất phải đàn thêm làm gì?” Vô Thần thở dài, cụp mặt xuống, không nhìn bà ta nữa.

“Đúng thế. Đào Hoa tự biết có luyện thêm mười năm nữa thì trong lòng ngươi, ta cũng chẳng thể bằng một phần vạn của Diệu âm Tiên Tử.” Đào Hoa cất đi vẻ mặt mềm yếu khi nãy, lạnh nhạt nói, “Nhưng thứ ngươi nợ ta thì ngươi phải trả.” Nói rồi một tay ôm đàn, một tay gảy đàn, phát ra những âm thanh gây rối loạn tâm thần. Tôi cảm thấy ngực mình tưng tức, phảng phất như có một bàn tay sắc nhọn đang cào vào tim, tôi đau khổ bịt chặt tai, lắc đầu nguầy nguậy. Vũ Văn Dung hốt hoảng ôm tôi vào lòng, thấy tôi có vẻ đau khổ khó chịu, bèn cầm hũ rượu trước mặt ném mạnh và giận dữ quát: “Đừng đàn nữa!”

Hũ rượu bằng sứ bay vào không gian, dường như đụng vào tiếng đàn của bà ta bỗng chốc vỡ vụn.

Đào Hoa thấy Vũ Văn Dung rất bảo vệ tôi thì trong mắt lóe lên một tia nhìn ngưỡng mộ và đố kỵ, liếc tôi một cái, nói: “Hình như là một kẻ hiểu âm luật, xem ra tài năng khá cao. Có điều nam nhân trên thế gian đều là những kẻ bạc tình, không tin được!” Nói rồi, bà ta quay về phía tôi, gảy mạnh một dây đàn, tim tôi đau nhói, miếng ngọc bội hình cái quạt đeo trước ngực vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ rồi bay tứ tán trong không trung, người tôi chao đi và thổ ra một ngụm máu tươi.

Trong lúc hỗn loạn, Vô Thần đạo nhân lắc khẽ thân mình, trong phút chốc đã đứng ngay trước mặt Đào Hoa, Đào Hoa khựng lại nhìn ông chăm chú. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt gợn lên, Vô Thần đạo nhân tỏ vẻ bất lực, khẽ thở dài rồi nói: “Ba tháng sau gặp nhau trên núi Điếu Niệm. Những gì ta nợ bà, bà cứ lấy đi.”

Ánh mắt của Vô Thần vốn luôn cao ngạo, dường như không coi ai ra gì, nơi đuôi mắt sắc bén thi thoảng còn vương lại nét trẻ con, đây là lần đầu tiên tôi thấy trong ánh mắt ông ta ánh lên vẻ cô tịch và rung động như vậy, dường như đã chạm vào một hồi ức từ rất lâu, trong đáy mắt còn có vẻ áy náy, thương tiếc, đau đớn, nhẫn nhịn, nhưng lại bất lực trước số phận.

Đào Hoa nhìn sâu vào mắt ông, vẻ quyến luyến vô hạn, rồi dần dần biến thành sự oán hận, nước mắt lấp lánh trong mắt, bà nghiến răng, lắc nhẹ người một cái rồi biến mất trong không trung.

Tôi thấy bà đã đi rồi, trái tim bất giác nhẹ nhõm hơn nhiều, thấy Vũ Văn Dung đang quan tâm nhìn tôi, lau vệt máu nơi khóe miệng, hỏi khẽ: “Nàng thế nào rồi?”

Tôi ôm ngực, lắc đầu, ánh mắt càng thêm mơ hồ, mềm nhũn dựa vào lòng chàng, cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng đi. Tôi khép hờ mắt, mơ màng cảm thấy Vũ Văn Dung bế thốc tôi lên đi ra khỏi đại điện, rồi dần dần mất đi tri giác.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét