Chương 5.3.
Mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một bức tường màu hồng phấn, rèm che màu trắng sữa, cái bàn sách màu vàng nhạt… Trên đó còn đặt cuốn “Ẩm thủy từ” mà tôi thích nhất. Ngơ ngác phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn êm ái, bên gối còn mấy con thú nhồi bông, trong phòng tràn ngập mùi hương nước hoa Miracle đã lâu không ngửi thấy.
Tôi… về nhà rồi sao? Tôi kinh ngạc và vui mừng ngồi dậy, ngơ ngác đi ra khỏi phòng, men theo cái cầu thang lát đá hoa đi xuống lầu.
Trong gian phòng khách quen thuộc, ông nội đang ngồi trên chiếc ghế mây kê sát ban công đọc báo, bố mẹ cũng đã đi du lịch trở về, bên cạnh còn mấy chiếc va li rất lớn, đang ngồi trên sofa xem ti vi.
Tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt, quầng mắt cay nóng, cổ họng nghẹn ngào, nhất thời không nói được gì.
Đúng lúc này thì ông nội, bố mẹ cùng quay lại nhìn tôi, sắc mặt hiền từ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định và khích lệ, ông nội nở một nụ cười hiền lành và nhiều ý nghĩa, nói: “Tiểu Liên, dũng cảm lên, chúng ta vẫn luôn ở đây.”
Tôi thấy tim mình thật ấm áp, rồi nước che mờ tất cả, tôi đưa tay ra, bất chấp tất cả để níu lấy họ, nhưng rồi tôi sảy chân trước, cả người ngã nhào xuống. Tôi ngồi bật dậy, mở bừng mắt, cảm giác rơi xuống ban nãy vẫn còn rất chân thực, nhưng trước mắt tôi lại là một cảnh tượng khác…
Khung cửa sổ bằng gỗ khảm hoa văn, chiếc bàn gỗ hoa lê với những đường vân màu đỏ đậm, trên bàn đặt một đài nến bằng đồng khắc hình kì lân. Trước sập được che một lớp màn mỏng, trên người là bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu xanh lam mềm mại, rất dễ chịu. Tôi chợt thấy thất vọng, đưa tay lên lau những giọt mồ hôi túa ra trên trán, rồi đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Mấy ngày nay cứ mưa lất phất, không khí ngập trong mùi đất ướt, mở cửa sổ ra, hơi lạnh tràn vào. Tôi khép mắt, giang rộng cánh tay, hít sâu một hơi… Tôi thấy lồng ngực mình mát mẻ hơn rất nhiều, mở mắt ra lần nữa, thấy một bóng người cao ráo đang đứng trước cửa sổ của tôi, cầm y kim quan, gương mặt tuấn tú, là Vũ Văn Dung.
Chàng hơi sững lại nhìn tôi, dường như sự u buồn và nhẹ nhõm ban nãy của tôi đều đã hiện lên trong mắt chàng, thấy tôi kinh ngạc nhìn chàng, trên mặt chàng hiện lên một vẻ phức tạp, đôi mắt đen láy khó phân biệt được hỉ nộ, nhướng đôi mày kiếm lên, lạnh nhạt nói: “Đi thôi! Hôm nay sẽ có kịch hay.”
Để phù hợp với phục trang của Vũ Văn Dung, tôi cố ý chọn một chiếc váy hoa nhí màu xanh đen với những đường chỉ thêu màu bạc, kết hợp với một đôi hoa tai có tua rua màu bạc rủ xuống. Uyển chuyển đi tới bên cạnh chàng, trông hai người có vẻ khá xứng đôi. Sánh vai nhau đi tới Ngọc Kim Điện ở Bắc Uyển, tôi thấy cửa điện đã mở rộng, một cơn gió mát mẻ thổi qua, mang theo một mùi rượu rất nồng. Vũ Văn Hộ mở yến tiệc long trọng tại Ngọc Kim Điện, quả nhiên là hình như có đại sự xảy ra.
Tôi cùng Vũ Văn Dung vấn an những người khác, hình như tâm trạng của Vũ Văn Hộ khá tốt, chỉ vào vị trí ghế ngồi ở hạ tọa bên phải, cười nói: “Hai con phục trang rất xứng đôi. Hôm nay là ngày vui của Dung nhi, chắc là Thanh Tỏa cũng sẽ mừng cho phu quân.”
Tôi khựng lại, vô thức quay sang nhìn Vũ Văn Dung, chàng chỉ làm ra vẻ như không có việc gì xảy ra. Trong lòng bất giác thấy nghi hoặc, tôi mỉm cười gượng gạo, khẽ cúi đầu với Vũ Văn Hộ, coi như đáp lời. Ngước mắt nhìn thấy Vô Thần đạo nhân đang ngồi ở vị trí thượng tọa bên trái, Nhan Uyển ngồi bên cạnh ông ta, chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn trong rất vui mắt, gương mặt được trang điểm khá đậm khiến nhan sắc càng thêm diễm lệ, e thẹn ngước mắt nhìn Vũ Văn Dung, hai mắt tràn đầy tình ý.
“Vô Thần Các vừa mới xây được một nửa, đạo nhân đã đòi đi, thật là đáng tiếc.” Nguyên Thị chép miệng tiếc nuối, nâng ly nói.
Tôi ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác. Vừa nãy trong lòng còn có một dự cảm không lành, bởi vậy chỉ mải cắm cúi ngồi ăn, cũng không để ý lắm tới lời nói của mọi người. Vô Thần đạo nhân sắp đi? Mới nghe được câu này, tôi còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Hôm nay mở thịnh yến là vì muốn tiễn đạo nhân. Đạo nhân có việc quan trọng, chúng tôi cũng không tiện giữ.” Vũ Văn Hộ nghe thấy thế thì quay đầu sang Vô Thần, lễ phép nói.
“Bần đạo tuy rằng trong tâm vô thần, nhưng thân giữa chốn hồng trần nên chẳng thể nào không lo việc hồng trần. Thường có những việc bất đắc dĩ cuốn lấy.” Vô Thần đạo nhân thong thả nói, câu nói của ông ta nghe thật đường hoàng, bác đại tinh thâm, nhưng lại không nói ra lí do cụ thể gì.
Thì ra buổi yến tiệc này là để tiễn ông ta. Tôi hơi giật mình, trong lòng lập tức có một cảm giác vui sướng như giải thoát được một gánh nặng, cái nhân vật nguy hiểm lai lịch bất minh này đi rồi, sự uy hiếp đối với tôi đương nhiên cũng giảm đi một chút. Suy đoán lí do ông ta rời đi, có lẽ là vì “địa cung” thần bí mà ông ta nói xảy ra chuyện gì đó.
“Đạo nhân tài cao, đương nhiên phải lo tới phúc trạch của hàng vạn chúng sinh. Trách nhiệm lớn, đương nhiên cũng nhiều ràng buộc. Thanh Tỏa thay mặt cho người trong thiên hạ, kính ngài một ly.” Tôi vui thầm trong lòng, nâng ly nói, nụ cười rạng rỡ xuất phát từ đáy lòng.
“Ha, nha đầu này miệng lưỡi thật giảo hoạt.” Vô Thần vui lòng, nheo mắt nâng ly với tôi, uống cạn một hơi.
“Thanh Tỏa lần này quay về đã ngoan ngoãn và lanh lợi hơn nhiều, có lẽ sau này sẽ chung sống hòa hợp được với Uyển nhi.” Vũ Văn Hộ cười lớn tiếp lời.
Tôi nghe thấy thế thì khựng lại, ly rượu vừa đưa tới miệng bất giác đã dừng lại.
“Đúng, Nhan cô nương và Tư Không đại nhân có duyên tướng, bát tự lại hợp, đúng là một lương duyên trời định. Chi bằng đại nhân hãy tác thành cho họ.” Vô Thần cười nói. Có lẽ hai người đã sớm thông đồng với nhau, chọn đúng lúc này để nói ra.
“Thực ra ta cũng đã sớm có ý tác thành cho chúng, nay đạo nhân lại nhắc tới. Vậy thì ta với ông hãy làm chủ cho chúng, coi như là kết mối nhân duyên.” Tôi hừ lạnh một tiếng, vừa kết thân được với Kinh lược tiết độ sứ nắm binh quyền trong tay, lại lôi kéo lấy lòng được Vô Thần đạo nhân, ngoài mặt thì có vẻ như nhất cử lưỡng đắc, nhưng không biết Vô Thần đạo nhân lai lịch bất minh, hành động này chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà.
Vũ Văn Hộ vừa nói vừa quay đầu nhìn Vũ Văn Dung, nói: “Nhan cô nương tài mạo song toàn, Dung nhi chắc cũng thích phải không?”
Vũ Văn Dung nhướng mày nhìn tôi rất kịch, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt: “Đa tạ mỹ ý của hoàng thúc.”
Xem ra chàng ta đã sớm biết có sự sắp xếp này, chả trách lại nói là có kịch hay để xem. Xem ra toàn bộ buổi yến tiệc này duy chỉ có tôi là người không biết gì. Trong lòng lóe lên một ngọn lửa giận và nỗi sợ hãi. Tư Không phủ đã có một My chủ nhân, nếu Nhan Uyển bước vào thì tôi làm sao mà sống được. Nhưng đây là ý của Vũ Văn Dung, tôi cũng chẳng dám nói gì, chỉ hơi do dự nhìn Nguyên Thị, trong ánh mắt có thêm vài phần cầu cứu.
Nguyên Thị liếc thấy biểu cảm của tôi thì mở miệng nói: “Thanh Tỏa của chúng ta thấu tình đạt lí, chắc không giở thói bướng bỉnh vào lúc này đâu, đúng không?”
Tôi có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra, chỉ đành gượng gạo mỉm cười gật đầu.
“Có điều nhập môn có người trước người sau, tính ra thì Uyển nhi phải gọi con một tiếng tỷ tỷ. Dung nhi cũng không phải loại người có mới nới cũ, sau này hai tỷ muội các con chung sống hòa thuận, có lẽ cũng không phải là khó. Con nói phải không, Dung nhi?” Nguyên Thị nhìn Vũ Văn Dung, mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên rồi ạ.” Vũ Văn Dung đưa tay ra ôm tôi vào lòng, xoa nhẹ lên bờ vai tôi, nói: “Thanh Tỏa đối với con tình sâu nghĩa đậm, cung thuận đáng yêu, sao con nỡ buông nàng ra.” Nói rồi chàng giả bộ nhìn tôi đầy tình ý, trong đáy mắt chỉ là vẻ trêu chọc. Tôi ngoài mặt mỉm cười nhưng ánh mắt tóe lửa như có thể giết người. Cung thuận đáng yêu? Hừ, toàn là nói ngược.
Vũ Văn Dung thấy tôi như vậy thì khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khoái trá.
Thấy tôi và Vũ Văn Dung có vẻ thân mật, trên mặt Nhan Uyển thoáng một chút ngượng ngùng, chắc chắn càng thêm căm hận tôi, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười e thẹn: “Sau này mong Thanh Tỏa tỷ tỷ chăm sóc thêm cho muội.”
Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nghiêm mặt nói: “Uyển nhi muội muội là người lương thiện đôn hậu, chẳng có tâm ý hại người, được cùng một nhân tài như muội hầu hạ Tư Không đại nhân, Thanh Tỏa vui còn không kịp nữa là.” Nói rồi tôi nâng ly về phía Vũ Văn Hộ và Vô Thần đạo nhân, nói: “Chúc cô phụ và đạo nhân kết thành mối nhân duyên, hỉ khí doanh môn.” Rồi tôi lại quay đầu nhìn Vũ Văn Dung, nhếch môi lên nói: “Cung hỉ phu quân có thêm giai nhân.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi chàng là phu quân. Trên thực tế tôi chỉ là một tì thiếp không có danh phận của chàng, lẽ ra không có tư cách gọi chàng là phu quân. Nói như thế chẳng qua là vì muốn Nhan Uyển nghe thấy. Đã đối đầu với nàng ta rồi thì chỉ còn cách tiếp tục đối đầu mà thôi.
Vô Thần đạo nhân thấy tôi mấy hôm trước còn phản đối Vũ Văn Dung nạp thiếp, nay có phản ứng như vậy thì ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.
“Nhan cô nương chi bằng hãy nhanh chóng quay về nương gia[2] để chờ Tư Không phủ chính thức đón về. Tể tướng đại nhân tới khi đó sẽ là chủ lễ cho cô. Bần đạo lần này đi về phía Tây, cũng có thể tiễn cô một đoạn, chi bằng ngày mai chúng ta cùng khởi trình?”
[2] Nương gia là nhà mẹ đẻ.
“Uyển nhi xin nghe lời đạo nhân sắp đặt.” Nhan Uyển cung kính đáp.
Ngày mai đã đi? Tuy rằng sau này Nhan Uyển gả vào Tư Không phủ sẽ mang lại những phiền phức vĩnh cửu nhưng trước mắt tôi vẫn thở phào một hơi bèn nói: “Thế còn gương Thanh Loan thì sao? Đạo nhân đã tìm thấy chưa?”
Vô Thần nghe tôi nhắc tới gương Thanh Loan thì ánh mắt sáng lên, rồi trong đáy mắt lại thoảng qua một vẻ hồ nghi. Tôi làm ra vẻ vô tội, nhìn lại ông ta: “Chẳng phải đạo nhân nói đó là vật không may? Còn giữ lại trong phủ tất sẽ khiến lòng người bất an?”
“An tâm đi, trước khi đi bần đạo sẽ chôn bùa xung quanh Vô Thần Các để giữ cho quý phủ vẫn bình an.” Sắc mặt Vô Thần khôi phục lại vẻ bình thường.
“Nếu có tin tức gì của gương Thanh Loan thì phiền Tể tướng đại nhân phái người tới Vân Đinh của núi Côn Lôn.”
Vô Thần đạo nhân còn chưa nói xong thì không trung vang lên tiếng đàn lạnh lẽo, khúc điệu rối loạn, vô cùng chói tai, khiến người ta nghe thấy trong lòng buồn bực, rượu trên bàn sóng sánh làm đổ cả ly xuống đất, giây phút sau, đến cả những chiếc bàn cũng rung lên bần bật. Trong tiếng đàn vang lên một giọng nữ tràn đầy oán khí: “Hương Vô Thần, còn giả bộ quay về Côn Lôn Vân Đinh sao? Còn tưởng mình là đạo sĩ sao? Cái hẹn mười năm của ngươi với ta, lẽ nào ngươi quên rồi sao?”
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét