Chương 5.1: Sơn cùng thủy tận
Bước ra khỏi Tây Uyển, đi qua một cánh cửa nguyệt nha, ngay sau đó là vườn lê. Những bông hoa lê như những ánh đom đóm chiếu sáng cả buổi hoàng hôn như những bông hoa tuyết được nhuộm hồng.
“Hừ, rõ ràng là cố ý, còn giả bộ đưa ta đi bôi thuốc.” Vũ Văn Dung sầm mặt nói, đẩy tôi ra, lạnh lùng đi về phía về Bích Lê trì.[1]
[1] Trì là đầm.
Bích Lê trì là một cái đầm giữa vườn lê, bởi vì nước trong đầm xanh ngắt, lại có những cánh hoa lê trắng muốt trôi lờ lững nên mới có cái tên ấy. Tôi đã sớm quen với ý định của chàng nên làm như chẳng có việc gì xảy ra, vẫn lặng lẽ đi theo. Nhìn ra xung quanh, bất giác thầm tặc lưỡi, phủ Tể tướng đúng là giàu có vô địch, không những rộng lớn một cách đáng kinh ngạc mà nơi đâu cũng là cảnh đẹp.
Vũ Văn Dung ngồi trên tảng đá bên đầm, ngâm chỗ tay bị bỏng rát đã đỏ bừng lên vào làn nước mát lạnh dưới đầm. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, gợi lên những con sóng lăn tăn, những cánh hoa như những bông tuyết xếp hàng ngàn lớp, hương thơm thoang thoảng. Những cánh hoa lê trên cành lại bay xuống theo cơn gió, đậu lên mái tóc đen nhánh của chàng.
Không thể không nói rằng Vũ Văn Dung có một gương mặt rất tuấn tú. Sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng tao nhã, nhìn từ xa giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ. Cảnh sắc xung quanh thì tươi đẹp, dường như không hợp lắm với bầu không khí cương nghị tỏa ra từ người chàng.
Tôi nhìn bức tranh đẹp từ đằng xa, bất giác động lòng, cái khí chất ấy sinh ra từ chàng ta quả thực là lãng phí. Quay đầu lại nhìn Bích Lê trì đang gợn những con sóng lăn tăn, tiếp tục đuổi theo suy nghĩ vừa lướt qua rồi biến mất trong đầu.
“Hay cho câu Đế vương chi tướng, chí quý chi dung.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm trầm, tôi giật nảy mình, ngước mắt lên thấy Vũ Văn Dung đã đứng bên tôi từ lúc nào, những giọt nước ở tay áo nhỏ xuống váy tôi, gương mặt không chút biểu cảm, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo, đôi lông mày kiếm xếch lên, nói, “Nàng tưởng chỉ dựa vào mấy câu nói đó là có thể gây ảnh hưởng tới sự an nguy của ta sao?”
Tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nghĩ bụng tôi thực sự không nên ở riêng với chàng, tự nhiên để chàng có cơ hội lật lại nợ cũ. Đối mặt với ánh mắt sắc bén của chàng, bất giác tôi thấy sợ hãi, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì ngoài mặt, hất cằm lên cười nói: “Chỉ vài câu nói đùa làm sao ảnh hưởng được tới an nguy của Tư Không đại nhân cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một tiết mục góp vui giải sầu mà thôi.”
Thấy tôi vẫn ra vẻ không biết trời cao đất dày là gì, Vũ Văn Dung trầm mặt xuống, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên giữ chặt lấy thắt lưng tôi, siết chặt tôi rồi ép sát tôi vào ngực chàng, quan sát tôi tỉ mỉ. Ánh mắt chàng như thể có khả năng xuyên thấu, tôi cố ghìm nén mong muốn được thoát khỏi vòng tay chàng, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Một lúc lâu sau, chàng đột nhiên đưa tay ra lướt dọc lông mày tôi, ngón tay thon dài thô ráp lướt qua làn da mịn màng của tôi, khiến tôi thấy một cảm giác đau rất khẽ. Lời lẽ của chàng có vài phần cảm khái: “Ánh mắt nàng đúng là đã khác trước rồi. Lão đạo nhân nói đây là mắt đào hoa, hình như cũng đúng.”
Nhìn cái điệu bộ cao ngạo của chàng là tôi bốc hỏa, lửa giận bừng bốc lên, tôi trừng mắt nhìn chàng rồi cựa mạnh, muốn thoát khỏi vòng tay chàng. Nhưng sức của tôi quá yếu, lực ở cánh tay của chàng thì quá mạnh, thân hình nhỏ bé của tôi vẫn bị chàng ôm chặt cứng.
Vũ Văn Dung dường như bực mình vì tôi cứ giằng ra nên trên gương mặt tuấn tú hiện lên một vẻ khinh bỉ: “Nguyên Thanh Tỏa, rốt cuộc nàng muốn gì? Ngày trước ở Tư Không phủ, cả ngày chỉ biết làm ra điệu bộ đáng thương để cầu xin sự thương hại của người khác, bây giờ tới phủ Tể tướng lại chơi trò đuổi bắt với ta?” Nói rồi chàng ghé sát vào tôi, hơi thở nóng ấm của nam nhân phả vào mặt tôi khiến tôi thấy nhồn nhột nơi tai, giọng nói giễu cợt vang lên rất gần.
“Chẳng phải nàng luôn chung tình với ta sao? Đêm hôm đó khi ta muốn hôn nàng, vì sao nàng lại khóc? Ban nãy trong buổi gia yến, vì sao lại muốn thị uy với ta? Bây giờ ta càng ngày càng không ghét nàng nữa, có lẽ nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ thương yêu nàng hơn.” Nói rồi bờ môi nóng bỏng ấy nhẹ nhàng đặt lên má tôi, rất nhẹ và dịu dàng. Tôi bất giác run rẩy toàn thân, sống lưng ớn lạnh. Tuy rằng chỉ hôn lên má, nhưng trong lòng vẫn thấy e thẹn và tức giận, giơ tay lên theo phản xạ.
Nhưng Chu Vũ Đế trong lịch sử đâu phải là người dễ dàng chịu đánh? Tôi còn chưa đụng được vào cọng tóc của chàng thì đã bị chàng nhanh tay giữ cổ tay lại. Vũ Văn Dung sa sầm mặt, gương mặt ban nãy còn ôn tồn, nay biến thành sự giận dữ đáng sợ, ánh mắt như tóe lửa, lạnh lẽo nói từng tiếng: “Nguyên Thanh Tỏa, sự nhẫn nại của ta chỉ có giới hạn thôi đấy.”
“Câu này phải để ta nói mới đúng!” Tôi điên tiết, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng, căm phẫn nói: “Vũ Văn Dung, chàng nghe rõ cho ta, ta chưa bao giờ có chút tình cảm nào với chàng, ngày trước không có, bây giờ không có, sau này lại càng không có.”
Vũ Văn Dung nghe tôi nói vậy thì sững sờ, hình như không ngờ tôi sẽ nói như thế, bàn tay đang nắm tay tôi buông lỏng ra. Tôi nhân cơ hội đó hất mạnh tay chàng ra, xoa xoa cổ tay đã đỏ hằn, lạnh lùng nhìn chàng, nói: “Mọi việc mà ta làm hôm nay chỉ là muốn nói với chàng, ta biết Vũ Văn Hộ đang đề phòng cái gì, cũng biết chàng đang che giấu cái gì! Bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể nghi ngờ chàng, cũng giống như việc bất cứ khi nào chàng cũng có thể hạ thủ tiêu diệt ông ta!”
Nghe những lời nói thẳng thắn của tôi, Vũ Văn Dung thoáng run rẩy, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, trông vô cùng đáng sợ.
Tôi nhìn vào mắt chàng, lạnh nhạt nói: “Ta muốn thực hiện một vụ giao dịch với chàng, đối với chàng hay ta đều có ích.” Đã nói tới nước này rồi thì tôi chẳng còn sợ điều gì nữa. Nghĩ thế, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Ta…” Tôi đang định nói tiếp thì thấy cách đó không xa có một bóng dáng thướt tha đang uyển chuyển đi tới, một tà váy gấm màu xanh nước biển, trên đầu cài một chiếc trâm hình hoa hải đường, mấy sợi tua rua rủ xuống hai bên.
Quả nhiên là tiểu thư nhà đại gia đã đến, y phục, trang sức đều vô cùng cầu kì. Trong phủ Tể tướng rộng lớn này, người xứng đáng để nàng ta phải trang điểm cầu kì như vậy, họa chăng chỉ có mỗi Vũ Văn Dung. Nàng ta càng lúc càng gần, trong lòng tôi trong phút chốc lướt qua vô số suy nghĩ, hầu như là vô thức, đột nhiên tôi đưa tay ra ôm lấy Vũ Văn Dung, hai tay vòng quanh cổ chàng, tạo một tư thế vô cùng thân mật và ân ái.
Vũ Văn Dung không kịp đề phòng, bị tôi ôm cứng, kinh ngạc khiến cả người ngây ra. Tôi nghiêng đầu nói khẽ vào tai chàng: “Đứng yên. Ân oán cá nhân sau này sẽ tính.”
Vũ Văn Dung đại để cũng đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, chàng lại quay lưng về phía đó nên không biết ai đến. Chàng cũng rất hợp tác với tôi, không còn cựa quậy nữa mà giang đôi tay to rộng vòng ra ôm tôi, ở thắt lưng tôi bỗng có cảm giác nóng bừng như điện giật. Tôi thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố nén, mỉm cười rạng rỡ, cố ý nói thật to, giọng nũng nịu: “Chàng đã hứa với thiếp là không nạp thêm tì thiếp nào nữa, không được nuốt lời đâu đấy.”
Vũ Văn Dung không biết vì sao đột nhiên tôi lại nói điều này, hơi sững lại, tôi lại vội vàng mở miệng nói tiếp: “Thiếp hứa là sau này việc gì cũng thuận theo chàng lẽ nào còn không được? Tóm lại là không được nạp thêm tì thiếp nào nữa, nếu không thiếp không tha cho chàng đâu, mà cũng không tha cho nàng ta đâu!” Nói xong tôi gác cằm mình lên vai chàng, chuyển sang một tư thế dễ chịu hơn.
“Vả lại chàng cũng đã nói chỉ là thấy mới mẻ nhất thời, sau này chắc chắn sẽ ghẻ lạnh người ta, người khổ cuối cùng chỉ là người con gái đa tình mà thôi.”
Nói một loạt những câu kì lạ, Vũ Văn Dung lúc này chắc chắn đang vò đầu bứt tóc không hiểu tôi nói gì, cơ thể chàng hình như cứng đơ ra. Lúc này tôi mới ngước đầu nhìn về phía trước, làm ra vẻ vừa mới vô tình phát hiện ra nàng ta, e thẹn thoát khỏi vòng tay của Vũ Văn Dung, nói: “Ôi, Nhan cô nương… sao muội lại tới đây?”
“À… Tể tướng đại nhân bảo muội qua xem vết thương bỏng của Tư Không đại nhân có nghiêm trọng không. Người nói nếu nghiêm trọng thì mau mời đại phu, đừng để nó bị nặng hơn.” Nhan Uyển hơi ngượng ngùng và còn cả vẻ chua chát khó có thể che giấu được, nói: “Muội xin lỗi, làm phiền nhã hứng của hai vị.”
Vũ Văn Dung lúc này đã quay đầu lại, thấy nàng ta thì nhìn tôi vỡ lẽ, khóe môi nở thành một nụ cười rất kịch, lặng lẽ đứng một bên, không nói năng gì.
“Chàng khỏe lắm.” Tôi vỗ nhẹ lên cánh tay Vũ Văn Dung, đồng thời cũng thầm khinh bỉ sự lẳng lơ của mình ban nãy. Giọng nói của tôi rất ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì sắc như dao, nhướng mày lên nói: “Vậy thì phiền Nhan cô nương nói với Tể tướng đại nhân một tiếng đa tạ.” Ý tôi là tự cô muốn tới thăm chàng hay người khác bảo cô tới thăm chàng, trong lòng cô tự biết.
Nhan Uyển miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Vậy Uyển nhi xin cáo từ.” Nói rồi nhẹ nhàng cúi người hành lễ với Vũ Văn Dung, đôi mắt phượng nhìn chàng đầy ai oán, quay người đi về phía Tây Uyển.
Tôi trầm ngâm nhìn theo bóng lưng nàng ta, một hồi lâu sau, cảm giác dường như một mối nghi ngờ trong tim vừa được giải tỏa, nhưng lại dẫn ra một mối nghi ngờ khác lớn hơn.
“Sao hả, ghen à?” Vũ Văn Dung nhướng mày hỏi tôi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đểu cáng.
Tôi nhớ lại cảnh tượng mình chủ động ôm chàng khi nãy, gò má đỏ bừng, bực bội nói: “Khó nhất là trả nợ mỹ nhân, nếu chàng cười nàng ta về, ta sợ rằng chàng sẽ khốn khổ thôi!”
Đôi mắt đen láy của Vũ Văn Dung lóe sáng, không nói gì nữa, chỉ giữ nguyên nét mặt đó nhìn tôi.
“Nàng ta và Vô Thần đạo nhân không phải mới gặp nhau lần đầu.” Tôi thấy bóng dáng Nhan Uyển đã biến mất sau mấy gốc cây, lúc này mới hạ giọng nói nhỏ.
Cho tới khi nãy nhìn thấy Nhan Uyển, tôi mới nắm bắt được nỗi nghi hoặc cứ mãi ở trong đầu mình là cái gì. “Vừa nãy Nhan Uyển bước vào phòng, nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua người Vô Thần đạo nhân nhưng không dừng lại lâu. Thông thường, một người khi tới giữa một nhóm người quen thuộc mà lại phát hiện ra một người lạ thì sẽ quan sát lâu hơn. Sau đó khi tôi và Vũ Văn Dung cùng rời đi, tôi thấy ánh mắt hai người họ nhìn nhau, rồi Nhan Uyển nhanh chóng nhìn lảng ra chỗ khác, cố tỏ vẻ không quen thuộc nhưng ngược lại càng trở nên mất tự nhiên.”
Tuy rằng không có chứng cứ xác thực, nhưng tôi nói gì cũng là người hiện đại từng xem rất nhiều phim điện ảnh, thêm vào đó là tôi luôn cố ý quan sát Nhan Uyển, bởi vậy mới nhận ra điều này. Vũ Văn Dung lặng lẽ nghe tôi nói hết, trên mặt không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ có điều ánh mắt nhìn tôi càng sâu thêm một chút, nói đơn giản: “Kệ họ. Thứ gì càng phức tạp thì ta càng có hứng thú.”
Tôi thầm kinh ngạc, thì ra chàng cũng nhận ra. Nhếch môi lên cười: “Không hổ danh là Tư Không đại nhân, tâm tư cẩn mật, nhạy bén, hạng nữ nhân như ta đúng là không thể bì kịp, Thanh Tỏa đúng là múa rìu qua mắt thợ. Có điều… ta chẳng có chút hứng thú gì với nàng ta cả.” Tôi nhướng mày, nói rõ ràng từng tiếng, “Đừng mơ cưới nàng ta về để hành hạ ta!” Ánh mắt tôi tràn ngập sự thách thức. Dẩu môi lên lườm chàng một cái rồi tôi cũng bỏ đi về phía Tây Uyển.
Vạt váy dài màu đỏ quét qua nền đất đã được phủ kín bởi những cánh hoa lê, tạo thành một đường cong dài mơ hồ. Tôi cảm thấy hình như ánh mắt phức tạp của Vũ Văn Dung chăm chú nhìn theo bóng tôi, hồi lâu vẫn không chuyển đi.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét