Lan Lăng Vương Phi - Tập 1 - Chương 4.3

Chương 4.3.

Bữa tiệc mời đạo trưởng đương nhiên không thể qua loa. Chỉ có điều ở sảnh trước chỉ bày cơm chay đơn giản, để cho thanh tịnh nên chỉ có vài người trên bàn tiệc.

“Đạo trưởng, phủ Tể tướng vốn luôn rất vững vàng, bình yên, không biết vì sao đột nhiên lại bị tà linh?” Đang lúc trò chuyện cao hứng, Vũ Văn Hộ dường như nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi.

“Tể tướng đại nhân đã bao giờ nghe nói tới “gương Thanh Loan”?” Vô Thần đạo trưởng im lặng giây lát rồi lên tiếng hỏi, hai mắt nhìn thẳng vào biểu cảm của Vũ Văn Hộ.

Vừa nghe thấy ba tiếng “gương Thanh Loan”, đôi đũa trong tay tôi suýt thì rơi xuống, không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ sợ biểu cảm kinh ngạc của mình lúc này sẽ tiết lộ điều gì đó, đành nghiêng tai chăm chú lắng nghe.

“Chưa bao giờ nghe nói.” Vũ Văn Hộ suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu nói.

Vũ Văn Dung ngồi bên cạnh tôi hơi khựng người lại, trong mắt lướt nhanh một tia nhìn kinh ngạc lạ thường, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, không hề có chút gì khác thường.

“Gương Thanh Loan là một ma vật cổ, là một hòn đá mà Nữ Oa nương nương đã để sót lại khi vá trời, rơi xuống Diêu Trì hàng trăm năm, dần dần bị bào mòn thành một chiếc gương có thần lực phi phàm, từng giúp Hoàng đế tiêu diệt ác long, giúp Chu Vũ Vương diệt Thương Trụ, không những thông hiểu cổ kim, hơn nữa còn biết trước tương lai, điên đảo thời không, thấu tỏ linh hồn, là một báu vật vạn năng. Nhưng sau đó gương Thanh Loan rơi vào tay ma giáo, dần dần bị nhiễm sức mạnh tà ác, người có nó sẽ gọi tà linh tới, phạm phải tội to tày trời. Gia Cát Lượng cũng từng rút ra một quẻ xăm “Thanh Loan nhất xuất, thế tất vong quốc[2]” Vô Thần đạo trưởng thong thả nói.

[2] Gương Thanh Loan xuất hiện, tất sẽ mất nước.

Tôi thất kinh, trái tim càng thêm dao động. Ông ta nói gì thế? Rõ ràng là “Gương Thanh Loan xuất hiện, thiên hạ quy về một mối” mới đúng chứ, tại sao ông ta lại nói rằng “Thanh Loan nhất xuất, thế tất vong quốc”? Ông ta điên đảo đổi trắng thay đen như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì?

“Ý của đạo trưởng là…” Vũ Văn Hộ cau mày, nhìn ông ta dò hỏi.

“Gương Thanh Loan có khả năng đang ở tại quý phủ. Thế nên mới gọi tà linh tới, khiến cho phủ Tể tướng chỉ trong một đêm phải đối mặt với cái họa diệt môn.” Hai mắt Vô Thần đạo trưởng sáng lấp lánh như một ngọn đuốc, nghiêm giọng nói, “Tể tướng đại nhân có biết gương Thanh Loan ở đâu không?”

“Trong phủ thực sự có ma vật đó sao? Sao ta chưa từng biết?” Vũ Văn Hộ tỏ rõ vẻ kinh ngạc, quay đầu sang nhìn Nguyên Thị, bà cũng khẽ lắc đầu.

Thấy họ đều nói mình chưa từng biết tới việc này, trên mặt Vô Thần đạo trưởng thoáng tỏ ra thất vọng. Ngừng lại một lát, ông ta lại điềm tĩnh nói: “Chiếc gương Thanh Loan đó có thể che giấu năng lượng của mình, nhìn vào không khác gì những chiếc gương bình thường, phủ Tể tướng này quá rộng, đúng là khó có thể phát giác.”

“Không biết đạo trưởng hiện đang ở đâu?” Vũ Văn Hộ hỏi đầy thâm ý.

“Bần đạo chu du tứ hải, không ở nơi nào cố định.” Vô Thần đạo trưởng cung kính trả lời.

“Chi bằng tạm thời hãy ở lại trong phủ của ta, một mặt là trừ bỏ tà linh, tìm kiếm gương Thanh Loan, mặt khác để ta bẩm báo lên Hoàng thượng, phong cho đạo trưởng làm Pháp sư hộ quốc. Nếu không với thần lực của đạo trưởng thì thật là uổng phí nhân tài.”

“Vậy thì bần đạo cung kính không bằng tòng mệnh vậy.” Trên mặt Vô Thần đạo trưởng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không hề chối từ, thản nhiên nâng ly lên nói.

Tôi thầm thở dài trong lòng một tiếng, đúng là dẫn sói vào nhà. Tuy rằng không biết vị đạo trưởng này có lai lịch như thế nào, nhưng qua việc ông ta bẻ cong lai lịch của gương Thanh Loan có thể thấy ông ta tới đây là có mục đích khác.

Vũ Văn Dung chỉ mỉm cười uống rượu, gắp thức ăn, tôi vô thức nhìn sang chàng, chàng cũng đang nhìn tôi, trong mắt hai người đều có một ngọn lửa phức tạp khó nói thành lời, có thể thấy chàng cũng không tin tưởng vị đạo trưởng này.

Tôi ngập ngừng rồi nâng ly với chàng.

Thôi kệ, tôi chẳng muốn quan tâm tới việc gì trong phủ Tể tướng nữa, tuy rằng việc của gương Thanh Loan đã có manh mối, nhưng sức của mình tôi cũng không thể nào kiểm soát được nó, huống hồ là người vô duyên chưa chắc đã tìm được gương Thanh Loan. Thấy thời gian ước định sắp tới, lúc này tôi chỉ muốn tới cổng Tây thành để gặp Lan Lăng Vương.

Ly rượu này coi như là cáo biệt. Vũ Văn Dung thấy tôi chủ động kính rượu chàng thì cũng nâng ly lên với tôi.

Ngửa đầu uống cạn.

Lúc này đã là canh ba.

Phủ Tể tướng từ trên xuống dưới qua kiếp nạn này đều đã khôi phục lại nguyên khí, bởi vậy tôi dễ dàng lẻn được ra ngoài.

Tôi cưỡi con bạch mã lao đi trên con đường tĩnh mịch không một bóng người lúc nửa đêm. Mặc một chiếc váy phù dung vải voan mỏng màu xanh khói, khoác một chiếc áo choàng với những hoa văn màu trắng sáng, mái tóc được búi gọn và giữ lại bằng chiếc trâm ngân chu, đây là trình độ làm tóc tốt nhất của tôi rồi.

Nghĩ tới việc lát nữa sẽ được gặp chàng, trong lòng tôi tràn đầy niềm hoan hỉ. Còn về gương Thanh Loan, sau này tôi sẽ nghĩ cách. Tôi nói với mình như vậy. Ước mong được gặp chàng và đổi lấy tự do cho chính mình đã vượt qua tất cả, tôi chỉ một lòng muốn theo chàng đi tới tận chân trời góc bể.

Lan Lăng Vương vẫn được nhắc lại trong sách sử suốt cuộc đời được nhuốm một màu sắc thần bí và bi kịch.

Cho dù vận mệnh không thể nào thay đổi thì tôi cũng muốn được ở bên cạnh chàng. Tôi muốn được dùng những hiểu biết về lịch sử của mình để bảo vệ chàng, không để chàng đi tới cái kết cục tàn khốc ấy.

Tôi không biết đó có phải là tình yêu không, chỉ biết rằng, tôi rất muốn gặp chàng. Rất muốn ở cạnh chàng.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét