Lan Lăng Vương Phi - Tập 1 - Chương 3.3

Chương 3.3

“Tướng quân, giờ đã đánh rắn động cỏ, các huynh đệ bị nhốt trong thủy lao phải làm thế nào?”

“Tướng quân, đều tại A Tài, chìa khóa đã cầm trong tay còn bị cướp lại, giờ không biết phải làm thế nào.”

“Đúng rồi, chúng ta có thể lấy nữ nhân này mang đi trao đổi! Nghe nói ả ta là Nguyên Thanh Tỏa, là tì thiếp của Vũ Văn Dung, là cháu gái của vợ Vũ Văn Hộ, nếu chúng không giao chìa khóa, chúng ta sẽ giết ả ta!”

“Không được, Tiểu Liên tỷ tỷ là người tốt, chúng ta không thể làm hại tỷ ấy.”

“A Tài, đừng có nói nhiều, cái gì mà Tiểu Liên tỷ tỷ, ả ta tên là Nguyên Thanh Tỏa.”



“Được rồi, các ngươi lui ra trước đi!”

Bên tai loáng thoáng vang lên những tiếng trò chuyện huyên náo khiến đầu tôi đau như muốn nổ tung, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà dễ nghe chầm chậm vang lên, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo.

“Á!” Một cảm giác đau nhói từ dưới gót chân bỗng dội lên, tôi không nhịn được, hét lên một tiếng, mở mắt ra rồi ngồi bật dậy như điện giật, phát hiện ra mình đang nằm trên một hòn đá lớn gần bờ suối, tướng quân mặt nạ đang rửa vết thương cho tôi, ngón tay thuôn dài rất đẹp lướt qua làn da trắng ngần của tôi, trái tim tôi bỗng run lên một cách kì lạ, hai chân vô thức co lại, nhưng bị bàn tay mạnh mẽ của chàng kẹp chặt lại. Chàng ngẩng đầu kên nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu đắp thảo dược lên vết thương cho tôi.

“Vì sao lần nào chàng cũng giúp ta?” Chiếc mặt nạ bạc của chàng ánh lên lạnh lẽo, mái tóc dài đen nhánh bay trong cơn gió đêm lạnh buốt. Tôi nhìn vào đôi mắt bình lặng và trong vắt như nước hồ của chàng, ngây ngô hỏi.

Trên chiến trường tràn đầy máu tanh, chàng đã ôm tôi vào lòng, hơi ấm của chàng đã khiến cảm giác sợ hãi lần đầu tiên đối mặt với cái chết tan biến. Trong căn phòng tối om bị yểm bùa, chính chàng đã ra tay cứu tôi khỏi con búp bê độc ác, tà áo trắng như ánh sáng huyền diệu trong đêm.

“Nếu sớm biết cô là tì thiếp của Vũ Văn Dung thì chưa chắc ta đã cứu cô.” Chàng lạnh nhạt nói, bỏ chân tôi ra, đứng lên nhìn tôi lạnh lẽo rồi quay người bỏ đi.

Tôi ngơ ngác, không ngờ chàng lại nói với tôi một câu lạnh lùng như vậy, mở to mắt lên nhìn chàng, một cảm giác đau đớn kì lạ lặng lẽ lan ra trong tim.

Thì ra trong thế giới cổ đại xa lạ này, chẳng có ai thực lòng đối xử tốt với tôi sao? Trăm phương nghìn kế xoay chuyển giữa mọi loại người, bị cuốn vào một cuộc tranh đấu mà tôi vốn không muốn tham dự, trong một thế giới bao la và xa lạ, không ai thực lòng đối xử tốt với tôi? Phảng phất như một bầu trời không trăng không sao, chỉ có một màn đêm vô tận kéo dài mãi mãi.

Khóe mắt cay xè, những giọt nước mắt nóng hổi đua nhau trào ra như nước vỡ bờ, trái tim có một cảm giác khó chịu không nói được thành lời. Tôi cắn chặt môi, cố nén để tiếng khóc không bật ra, che giấu hơi thở nghẹn ngào của mình. Tướng quân mặt nạ đã đi được mấy bước, dường như phát hiện ra vẻ khác thường của tôi nên dừng chân lại.

Tim tôi chua xót, vùi đầu vào đầu gối, bướng bỉnh để mình không cất lên tiếng khóc.

“Muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái, không cần phải che che giấu giấu.” Giọng nói của chàng bỗng vang lên bên tai, vẫn lạnh nhạt nhưng dịu dàng hơn ban nãy.

Tôi ngẩng đầu lên, chàng đã tới bên tôi, chiếc mặt nạ bạc ở ngay trước mắt tôi. Tôi thấy thật tủi thân, không kiềm chế nổi nữa, giơ tay lên đấm nhẹ vào ngực chàng, khàn giọng nói: “Ta khóc thì liên quan gì tới chàng! Ta cũng có muốn khóc đâu. Sao đến chàng cũng đối xử với ta như thế, vì sao? Rốt cuộc ta đã làm sai việc gì, vì sao lại là ta… Vì sao… Ta nhớ nhà, nhớ ông nội… Chàng không lo cho ta, chẳng ai lo cho ta!” Những lời lẽ chẳng theo thứ tự nào cứ thế tuôn ra trong tiếng khóc, nỗi bi thương trong tim giờ lan ra, thấm đẫm cả không gian, dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, tôi dựa vào lòng chàng như một đứa trẻ phải chịu nỗi ấm ức khôn cùng, bất chấp tất cả, bật khóc xé lòng. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ kiên tục tuôn trào, thấm ướt cả một vạt áo chàng.

Chàng ngần ngừ trong giây lát, rồi đưa tay ra ôm lấy tôi, lòng bàn tay rộng lớn đặt lên bờ vai tôi, một hơi ấm thấu qua lần vải áo, làn da, đi vào từng đường kinh mạch trong người tôi. Tôi dựa vào vai chàng, khóc như một đứa trẻ, không biết mình đã khóc bao lâu, khi ngẩng đầu lên khỏi lòng chàng, trời đã ngả hoàng hôn. Tôi thấy mình thoải mái hơn rất nhiều, bao nhiêu tủi thân, ấm ức và cô đơn tích tụ trong lòng cũng theo những giọt nước mắt trôi ra ngoài.

Ánh tịch dương đỏ rực nhuộm đỏ cả chân trời xanh thẫm, đám mây màu đỏ soi bóng dưới làn nước suối trong vắt, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Những cánh hoa lê trắng như tuyết rơi xuống, đậu lên mái tóc, lên vai chàng. Nước chảy hoa trôi, cùng chiếc mặt nạ bạc của chàng dưới ánh chiều tà tạo thành một bức tranh ấm áp tuyệt đẹp.

Tôi sực tỉnh lại, gò má ửng hồng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay chàng, ngước mắt nhìn chàng, rồi bỗng ngẩn ngơ. Đôi mắt lạnh lẽo như băng của chàng như một biên ngọc đen sáng trong, đáy mắt trong vắt như một mặt nước hiền hòa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ bản thân trong mắt của người khác.

Chàng thấy tôi thất thần nhìn chàng thì quay đầu đi tránh ánh mắt tôi. Lúc này tôi mới thất kinh phát hiện ra mình vừa thất lễ, cũng không biết vì sao trước mặt chàng, tôi lại như một con ngốc như vậy. Mặt đỏ bừng, đồng thời trong đầu tôi cũng lóe lên một ý niệm tinh nghịch, tính ham chơi trỗi dậy.

Khóe môi nhếch lên, tôi đột ngột đưa tay ra gỡ chiếc mặt nạ của chàng, chàng hơi giật mình, nhanh nhẹn tránh đi. Tôi vồ hụt, mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất, trong lúc hoảng hốt, tôi ôm chặt lấy người bên cạnh theo phản xạ. Định thần lại mới phát hiện chàng đang bị tôi đè xuống dưới, hai tay tôi ôm chặt lấy cổ chàng. Đúng là một tư thế đầy mờ ám, tôi và chàng ở rất gần nhau, gần tới mức có thể cảm thấy hơi thở nhẹ như sợi lông và tiếng tim đập thình thịch của chàng. Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập, cố gắng ngồi dậy, trong lúc luống cuống, cổ tay tê đi, không giữ nổi trọng lượng của bản thân. Tôi mất đà ngã xuống, bờ môi đột nhiên chạm phải một cái gì đó mềm mại, ấm áp, như có một làn điện chạy từ đôi môi rồi lan ra khắp người. Qua một chiếc mặt nạ lạnh lẽo, đôi mắt trong vắt của chàng lóe lên một tia sáng, hơi ấm dường như khiến tôi tan chảy.

“Cô không định dậy sao?”

Không biết bao lâu trôi qua, hồ nước lặng lẽ trong mắt chàng dấy lên thành một nụ cười gợn sóng, nói với tôi đầy trêu chọc.

Tôi sực tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn giữ nguyên tư thế của nụ hôn ban nãy, cứ ngây người ra nhìn chàng như bị trúng tà. Gò má tôi bát giác nóng bừng, luống cuống chống tay xuống đất rời khỏi người chàng, rồi ngồi ở một chỗ cách chàng ba trượng, tim đập thình thịch như có một chú hươu nhỏ đang chạy chơi trong đó. Vô tình quay đầu sang, nhìn thấy bóng mình in dưới dòng nước suối trong vắt, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, gò má ửng hồng khiến gương mặt tôi mang một vẻ đẹp rung động lòng người.

Tướng quân mặt nạ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt bỗng như ngây dại, dường như chàng kinh ngạc vì nhan sắc của tôi, dường như lại chạm vào một hồi ức nào đó được chôn trong tim chàng từ lâu. Sau đó, ánh mắt chàng bỗng tối đi, đầy thất vọng. Đứng lên bằng một tư thế vô cùng tao nhã, ánh mắt đã quay lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày, quay người bỏ đi vài bước, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại, bế thốc tôi lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước và đi vào lều.

“Cho dù mặt chàng trông như thế nào thì… ta… ta cũng không chê chàng đâu.” Tôi dựa vào lòng chàng, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhẹ nhàng sờ lên chiếc mặt nạ bạc của chàng, câu nói đó tôi buột miệng thốt ra, giọng nói vừa e thẹn vừa ngọt ngào, dịu dàng như thể không phải giọng nói của mình. Mặt tôi lại nóng bừng, tia ửng hồng len lén bò lên trên má.

Tôi tưởng rằng vẻ thất vọng trong mắt chàng khi nãy là vì chàng cảm thấy không xứng với tôi. Tôi chỉ muốn cho chàng biết, chàng không cần phải sợ tháo mặt nạ trước mặt tôi, cho dù mặt chàng có xấu xí đáng sợ thì trong mắt tôi, chàng vẫn là vị tướng quân mặt nạ anh tuấn vô bờ trong bộ y phục trắng muốt như tuyết.

Lời vừa thốt ra mới cảm thấy câu nói này thật quá mạo muội. Tướng quân mặt nạ hơi sững lại, nhìn tôi đầy kinh ngạc như thể lúc đó mới hiểu tôi vừa nói gì, trong mắt là một nụ cười khinh mạn như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nào nực cười lắm.

Chàng đang cười tôi đa tình sao? Tôi nghĩ như vậy, cảm thấy thực sự muốn đào một cái hố rồi chui xuống, thế là lại vùi đầu vào lòng chàng, không dám nhìn chàng nữa. Một hương thơm thoang thoảng tỏa đến đập vào mũi tôi, trong tim dấy lên một cảm giác ấm áp, bỗng dưng phát hiện ra mình rất quyến luyến với vòng tay của chàng.

Chàng nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, quay người đang định đi ra khỏi phòng, vết thương nơi gót chân tôi lại phát tác, nhìn theo bóng chàng, bất giác chẳng muốn để chàng đi.

“Chàng nửa đêm tới phủ Tể tướng là vì muốn cứu các binh sĩ nước Tề bị giam dưới thủy lao sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi, đáp án thật rõ ràng, đúng là một câu hỏi ngu ngốc.

“Ta… ta không muốn quay lại phủ Tể tướng nữa.” Tôi cúi đầu, nói như lẩm bẩm. Giọng nói rất khẽ, chỉ như tiếng thì thầm, lại như đang thỉnh cầu điều gì đó.

Bóng chàng dừng lại giây lát, cuối cùng chẳng nói gì, thong thả bước đi.
Share on Google Plus

About buithisu

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét