Chương 2.6
So sánh với tình thế của các nước khác, Tể tướng Vũ Văn Hộ coi trọng quyền lực của mình ở trong nước hơn, có lẽ nếu đánh nhau thì khẩu hiệu của ông ta là: “Muốn chống ngoại xâm phải an trong nước”.
Thế nên với những bữa tiệc đối ngoại không có nhiều lợi ích này, Tể tướng Vũ Văn Hộ hoàn toàn không có hứng thú. Nói rằng bệnh cũ của mình chưa khỏi nên không tiến cung. Trước khi đi, dặn tôi và Vũ Văn Dung một câu, rằng: chúng tôi phải phối hợp với Hoàng thượng tùy cơ hành sự, đứng làm mất thể diện của Đại Chu chúng ta.
Nguyên Thị dặn dò tì nữ trang điểm cho tôi rất đậm, trước khi đi soi mình trong gương, người trong gương có làn da trắng ngần như ngọc, hàng lông mi xanh như viễn sơn, bờ môi đỏ mọng, trong sự thuần khiết che giấu một vẻ kiều diễm. Bất giác tôi cảm thấy, không hổ là nha đầu của phu nhân, kỹ thuật hóa trang thật siêu đẳng. Dù sao tôi cũng là nữ nhân, có nữ nhân nào mà không thích đẹp, vui thầm trong lòng, vô thức cầm gương lên soi mãi, rồi lại dùng cách trang điểm của hiện đại để trang điểm lông mày, đôi mắt đẹp dưới ánh nến lập lòe của buổi hoàng hôn càng thêm đẹp như tranh.
Một tiếng “kẹt” vang lên, có người đẩy cửa bước vào. Tôi nghe tiếng quay đầu lại, thấy Vũ Văn Dung đứng ngược sáng, thân hình cao ráo che đi ánh trăng mơ hồ, nhìn thấy tôi, nhất thời chàng sững lại, ngẩn ngơ nhìn tôi, trong màn đêm mơ màng, tôi không nhìn rõ gương mặt chàng. Có lẽ vì chờ ở ngoài cửa lâu quá nên mới tự tiện đi vào giục tôi.
“Ta... đi được rồi.” Tôi nói khẽ, thấy mình ăn mặc như thế này, bỗng nhiên tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nghĩ lại, mình tới thế giới cổ đại đã lâu nhưng chưa bao giờ ăn mặc long trọng như vậy. Nguyên Thị chọn cho tôi một chiếc áo gấm thủy tụ màu hồng phấn với những sợi chỉ bạc, chiếc váy vải voan với những hoa văn chìm hình hoa phù dung, tóc được búi lệch, cài một chiếc trâm phượng bằng vàng, bên dưới có những sợi tua rua nhỏ đính kèm với những viên trân châu. Phú quý nhưng không mất đi vẻ diễm lệ.
“Ừ!” Vũ Văn Dung khựng lại giây phút, ừ một tiếng, biểu cảm không còn vẻ phong lưu bỡn cợt như thường ngày, trông có vẻ ngượng ngùng, quay người đứng sang một bên nhường tôi đi trước.
Đỡ tôi lên xe, chàng ngồi bên cạnh tôi, quay đầu nhìn tôi nhưng không nói gì, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi phá vỡ im lặng bằng câu nói: “Nếu, đêm nay chàng và ta mọi điều thuận lợi thì chàng làm một vụ giao dịch với ta, được không?” Sau giây phút mệt mỏi, yếu đuối ấy, tôi vẫn phải tính toán cho mình, từng bước di trên con đường mà mình đã thầm vẽ lên trong đầu.
“Thì ra tới giờ nàng vẫn còn nhớ tới việc giao dịch gì đó với ta?” Vũ Văn Dung quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt tối đi, ánh mắt lóe lên một tia nhìn tổn thương. Nhưng rồi chàng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, gương mặt tuấn tú ánh lên vẻ khinh bỉ, rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi, đặt lên miệng, ánh mắt đầy ám muội.
“Ta còn tưởng rằng... qua đêm nay, nàng và ta sẽ có sự thay đổi nữa cơ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn chàng, hơi ngẩn ngơ.
“Hoặc giả... hôm đó ta không ở lại qua đêm với nàng nên nàng giận ta?” Vũ Văn Dung hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, ánh mắt chàng có vẻ ngả ngớn nhưng sâu thẳm nếu nhìn từ góc độ của tôi, thần sắc thì hơi bỡn cợt. “Hôm nay ta sẽ ở bên nàng, để cho cô phụ cô mẫu của nàng thấy chúng ta ân ái đến cỡ nào.” Nói rồi trong ánh mắt lướt nhanh một vẻ khinh bỉ và giận dữ, nghiêng người hôn lên cổ tôi.
Tôi khựng lại trong giây lát rồi vội vã nghiêng người tránh đi, hai tay đẩy chàng thật mạnh, phẫn nộ lườm chàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Ban nãy, đã có một giây phút nào đó, ánh nhìn tổn thương của chàng khiến tôi cảm thấy hình như chàng cũng có một phần thật lòng với mình. Nếu không có sự lẳng lơ sau đó thì có thể tôi đã thấy có chút rung động trong lòng, có thể tôi sẽ cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi thực sự có điều gì đó khác đi.
Bất giác tôi tự chế giễu bản thân, chẳng nhẽ tôi thực sự tưởng rằng nam nhân có thể vì ngôi vị đế vương mà nhẫn nhịn nằm gai nếm mật, thâm trầm khó đoán lại phong lưu đa tình này, đối với bất cứ người phụ nữ nào đều có tình cảm thực sự hay sao? Huống hồ lại là với tôi. Bối cảnh của tôi và chàng khác nhau, lập trường khác nhau, thứ mà chúng tôi muốn có và thứ đã sở hữu cũng khác nhau. Tôi là tì thiếp mà Tể tướng tặng cho chàng, chàng là một phu quân đa tình bạo ngược và dễ thay đổi, chàng không thể nào toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, cũng giống như việc tôi không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng. Nữ nhân đối với chàng vốn chỉ là đồ chơi, tối hôm đó tình cờ tôi bắt gặp khoảnh khắc yếu đuối của chàng, cho dù là nữ nhân nào ở trước mặt chàng thì có lẽ chàng đều ôm chặt nàng ta.
Hoặc nói, giữa tôi và chàng vẫn chỉ là diễn kịch. Chàng diễn vở kịch của chàng, tôi diễn vở kịch của tôi, thi thoảng phối hợp với nhau nhưng không cẩn thận lại lừa gạt chính mình.
Trong xe chìm vào yên lặng. Chỉ có tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường kẽo kẹt, kẽo kẹt.
“Nàng muốn có gì? Có thể ta sẽ cho được nàng.” Giọng nói của chàng như thể từ phương trời nào xa xăm lắm vọng lại.
Tôi khựng lại, nghiêng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Dung.
Chàng lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh sao yếu ớt ngoài cửa sổ rọi vào khiến gương mặt nghiêng nghiêng như tượng tạc của chàng càng thêm hoàn mĩ.
Tôi thở dài trong lòng một tiếng, tôi muốn tự do, chàng cho được không?
Một người kiêu ngạo như chàng, nếu tôi tùy tiện nói ra thì chỉ kích thích sự phẫn nộ trong lòng chàng. Chính miệng chàng đã nói sẽ cầm tù tôi cả đời trong Tư Không phủ. Nhưng điều này đối với tôi là không thể.
“Vô công bất thọ lộc.” Một hồi lâu sau tôi mới nhẹ nhàng thốt lên năm tiếng.
Ánh mắt chàng nhìn tôi rất phức tạp, đôi mắt đen như biển đêm sâu không thấy đáy, hỉ nộ khó lường.
Không trả lời. Như một hòn đá ném xuống mặt biển sâu thẳm, lặng lẽ biến mất.
“Ta sẽ khiến chàng nhìn thấy giá trị của ta.” Tôi hơi cúi đầu xuống, nói từng tiếng một: “Giá trị lợi dụng của ta.”
“Hừ, mua bán rõ ràng thật.” Giọng nói của chàng lạnh lẽo và khinh bỉ, dường như lại quay về với thuở ban đầu.
Một lúc lâu sau tôi vẫn không nói gì.
Chiếc xe lắc lư nhè nhẹ, một cơn gió đêm mát mẻ luồn vào khoang xe.
“Cho dù thế nào... chuyện hôm đó cũng cảm ơn chàng.” Một hồi lâu sau, giọng nói của tôi vang lên xé rách sự tĩnh lặng, rõ ràng và thành khẩn. Thật vậy, cho dù chàng có lòng hay vô ý, tôi đều cảm kích hơi ấm của chàng khi đó.
Trong bóng tối, chàng hơi ngây người.
Ngay sau đó, chàng làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại là sự im lặng.
Qua tấm rèm cửa, tôi nhìn thấy ánh sáng huy hoàng ngày càng rõ nét hơn.
Hoàng cung đã ở ngay trước mắt. Ánh sao chiếu lên những viên ngói lưu li màu vàng kim trên bức tường thành màu xám, nhấp nháy và cô độc.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét